Sáng hôm sau khi Lôi Kình Vũ tỉnh dậy thì đã không thấy Nhược Hy đâu.
Thì ra là cô đã trở về biệt thự tự tay chuẩn bị thức ăn cho anh, đây cũng là lần đầu tiên cô vào bếp từ khi cô vào Lôi gia.
Vì vậy những người làm trong nhà đã rất bất ngờ, trước giờ họ cứ nghĩ là cô không biết nấu ăn, không biết làm việc nhà, suốt ngày chỉ biết ở bên cạnh Lôi Chí Hào, ỏng a ỏng ẹo.
"Phu nhân, cô định đến bệnh viện sao?" Quản gia nhìn thấy cô đang chuẩn bị đến bệnh viện thì hỏi.
"Đúng vậy, quản gia có việc gì sao?"
"Không có gì, chỉ là tôi thấy những món này có vẻ hơi bình thường.
Thiếu gia bị bệnh, nên ăn những món dùng để bồi bổ thì tốt hơn." Quản gia không có ý gì, chỉ là muốn tốt cho Lôi Kình Vũ nên mới nhắc nhở.
"Tôi biết là bình thường cậu ấy chỉ ăn cao lương mỹ vị, nhưng khẩu vị có người bệnh thường sẽ rất khó chiều, lâu lâu thử đổi món có lẽ cậu ấy sẽ ăn nhiều hơn."
Quản gia nghe cô nói vậy nên không nói thêm nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi lo lắng, vì từ trước đến nay Lôi Kình Vũ rất khó chiều, đặt biệt là trong việc ăn uống, ông ấy không đơn giản là chỉ sợ anh ăn không quen mà còn sợ anh sẽ làm khó cô.
...
Trưa hôm đó Nhược Hy trở về bệnh viện, nhưng anh lại không có trong phòng bệnh.
Cô lo lắng, định ra ngoài hỏi y tá, nhưng chỉ vừa mở cửa phòng bệnh ra thì anh đã xuất hiện trước mặt cô, làm cô giật mình.
"Anh...!anh...!đi đâu vậy?"
"Tôi đi đâu liên quan gì đến cô.
Sao? Đã mách lẻo với ba tôi chưa?" Anh đi đến ngồi xuống giường, tuy mặc đồ của bệnh nhân nhưng anh vẫn vang theo dáng vẻ của một vị tổng tài đầy quyền lực.
"Tôi mang cơm đến cho anh, anh ăn đi cho nóng." Nhược Hy lười không muốn nói chuyện cùng anh, chỉ chăm chú bày cơm ra cho anh.
"Đó là gì? Người ăn được à?"
"Đương nhiên là ăn được."
Anh đi đến ngồi xuống sofa, liếc mắt qua một cái rồi bĩu môi: "Ha! Tôi làm sao biết được cô có hạ độc vào trong thức ăn hay không..."
Lôi Kình Vũ còn chưa dứt lời thì cô đã gấp thức ăn bỏ vào miệng: "Vậy đã được chưa?"
Anh nhếch môi: "Còn món kia thì sao?"
Cô cắn chặt răng, gấp một ít và ăn, chứng minh là thức ăn không có độc.
Nhưng đột nhiên anh lại kéo cô vào lòng mình, dùng một tay bóp cổ cô, sau đó mạnh bạo đặt nụ hôn lên môi cô.
"Ồ! Cũng không tệ."
Cô dơ tay lên định đấm vào người anh thì bị anh siết chặt cổ tay và tiến gần hơn.
Cô nghĩ anh lại muốn hôn cô nên cô vội vàng đẩy anh ra, che miệng chạy ra ngoài.
"Rầm!"
"Đúng là nhàm chán."
Chỉ một lúc sau, lại có người mở cửa phòng bệnh bước vào.
"Cô trở lại làm gì?" Lôi Kình Vũ nghĩ rằng là Nhược Hy nên giở giọng lưu manh.
"Xem ra phải khiến cậu thất vọng rồi.
Tôi là Nhạc Thịnh Vũ."
Nhạc Thịnh Vũ là bạn của Lôi Kình Vũ, anh ta là con của viện trưởng và bây giờ đang làm bác sĩ trẻ tuổi giỏi nhất thành phố.
Nhạc Thịnh Vũ ngồi vắt chéo chân trên sofa, nhìn thấy anh đang ăn cơm thì chế giễu: "Từ khi nào mà cậu lại ăn uống đạm bạc như này vậy?"
"Thích! Được không?" Lôi Kình Vũ cọc cằn trả lời.
"Ha! Được.
Nhưng mà lúc nãy tôi nhìn thấy có một cô gái chạy ra từ phòng của cậu, cậu và cô ấy có quan hệ gì vậy?" Đột nhiên anh ta lại trở nên nghiêm túc.
"Còn ai vào đây nữa, vợ của ba tôi đấy.
Có phải rất nực cười không?" Anh bỏ đũa xuống, nói với giọng đầy khinh