Cả ngày hôm đó bầu trời vốn đã u ám khó chịu, muốn mưa nhưng lại không mưa, cho đến nửa đêm, mây đen mới bắt đầu ùn ùn kéo đến, giông gió nổi lên vô cùng rùng rợn.
Chỉ một lúc sau, một cơn mưa như trút nước đã kéo đến đây, sấm chớp đùng đoàng đến sởn gai ốc.
"Rầm" một tiếng, cả khu phố đều chìm trong bóng tối vô tận, có lẽ vì thiên lôi đã làm cho cả khu phố bị mất điện.
Đã mưa giông và sấm chớp đùng đoàng vậy mà còn bị mất điện, mỗi khi có ánh sáng loá lên lại khiến cho người ta sợ hãi.
Thiên nhiên là vậy, nó có thể xinh đẹp và dịu dàng cũng có thể biến thành quỷ dữ gây ra tai hoạ không thể nào lường trước được.
Mưa giông sấm sét rất lớn, khiến cho Lôi Kình Vũ không ngủ được, còn mọi người trong biệt thự thì đang ồn ào đóng chặt hết cửa sổ và cửa chính lại, không cho mưa gió tạt vào.
Lôi Kình Vũ vừa lấy đèn pin ra đi ra khỏi phòng thì sấm sét đã nổ một cái đùng, vô cùng chói tai, khiến người ta như muốn đứng tim, nhay cả anh mà còn bị làm cho giật mình.
Chợt, anh nhớ đến Nhược Hy, anh không biết cô có sợ hay không, nhưng cũng muốn qua phòng cô xem thử thế nào.
"Cạch!" Anh mở cửa ra, bước vào trong, thình thịch xuất hiện trong ánh sáng chớp nháy của sấm chớp khiến cô không khỏi giật mình, vội vàng lùi về sau.
"Á! Đừng...!đừng lại đây." Cô sợ hãi đến mức không dám mở mắt ra, miệng không ngừng la hét.
Lôi Kình Vũ tặc lưỡi, anh tắt đèn pin sau đó đi đến chỗ của cô, nắm chặt lấy cổ tay trái của cô: "Là tôi! Đừng sợ, là tôi!"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nhược Hy khẽ mở mắt ra, cẩn thận nhìn anh trong bóng tối, chợt, có một tia sét lại loé lên, ánh sáng tím bỗng hiện rồi bỗng mất, khiến cô nhìn rõ được gương mặt góc cạnh của anh.
"Tôi...!tôi còn tưởng là ma." Giọng cô hơi run.
Anh cau mày: "Nhìn tôi giống ma lắm sao?"
"Đùng đoàng!" Đột nhiên, âm thanh chói tai lại vang lên, cô sợ hãi nhắm chặt mắt, vội vàng bịt tai lại.
Khi này Lôi Kình Vũ mới phát hiện ra, cơ thể của Nhược Hy không ngừng run rẩy, tay chân lạnh ngắt, dáng vẻ vô cùng yếu đuối và sợ hãi.
Chắc chắn không phải đang giả vờ.
"Cô sợ trời mưa sao?" Anh hỏi.
"Tôi...!tôi sợ sấm." Cô nhỏ giọng trả lời, đôi mắt hơi ẩm ướt.
Thật ra không phải tự nhiên mà cô sợ sấm, trước đây khi còn nhỏ, cô lỡ làm vỡ chai rượu của ba nên bị ông ấy phạt quỳ ngoài sân, ông ấy cho cô quỳ từ khi trời nắng đến trời đổ mưa to cũng không cho cô vào nhà, lúc ấy sấm chớp đùng đoàng rất đáng sợ, đối với một đứa nhỏ, đó chính là một nỗi ấm ảnh mà cô không thể nào quên được.
Vì