Lôi Kình Vũ đưa cô đến bệnh viện, anh gấp gáp bế cô vào trong tìm bác sĩ.
Gương mặt lo lắng đến mức nổi cả gân xanh, vô cùng đáng sợ.
Ai không biết còn tưởng cô là vợ của anh, còn anh...!thì rất yêu vợ của mình, quan tâm cô đến phát điên.
Ngồi ở ngoài phòng bệnh, anh luôn có cảm giác bất an, không biết là cô bị gì, đã như thế nào rồi.
Hàng ngàn câu hỏi cứ lập đi lập lại như một cái máy, khiến anh vô cùng bực bội và khó chịu, vò đầu bứt tai.
"Tại sao mình phải lo lắng cho cô ta như vậy chứ? Cho dù cô ta có thật sự chết đi thì cũng đâu liên quan gì đến mình." Miệng anh thì bảo vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy rối bời, không ai có thể ngăn cản cảm xúc thật của bản thân.
Càng không thể không hiểu là mình đang bị gì, chỉ tại anh không muốn hiểu, cố tình không hiểu.
Lôi Kình Vũ không chấp nhận được việc anh lo lắng cho cô, quan tâm đ ến cô, vì anh vốn dĩ rất ghét cô, thậm chí là mang ân oán cá nhân giữa anh và Lôi Chí Hào đặt lên người cô.
Vậy mà bây giờ anh lại mềm lòng, còn cảm thấy cô đáng thương, muốn bảo vệ cô.
Đây thật sự là một việc quá nực cười, nực cười nhất mà từ trước đến giờ Lôi Kình Vũ anh từng làm.
Anh đúng là điên rồi! Thứ cảm xúc này...!khiến anh chán ghét đến tột cùng.
Vì vậy anh đã tránh né và trốn tránh nó, vờ như không có chuyện gì xảy ra, vờ như không động tâm, không bị cô làm ảnh hưởng.
Nhưng anh càng tránh né, càng trốn tránh thì cảm xúc lại càng lớn dần lên, mất kiểm soát.
Nhược Hy...!đang thật sự ảnh hưởng đến anh, làm xáo trộn cuộc sống của anh.
Chính cô đã khiến cho anh không còn hiểu bản thân mình nữa.
"Cạch!"
Cửa phòng bệnh được mở ra, Nhạc Thịnh Vũ từ trong bước ra ngoài, hai mày nhíu chặt, ánh mất đăm chiêu, thật sự không thể nói nên lời.
Lôi Kình Vũ lập tức đứng dậy và đi đến chỗ của anh ta, gấp gáp hỏi tình hình của cô: "Cô ta sao rồi?"
Nhạc Thịnh Vũ không trả lời, cứ tỏ ra thần thần bí bí, trên gương mặt còn mang theo một sự khó hiểu kì lạ.
Anh ta kéo anh đi ra khỏi cánh cửa của phòng bệnh.
"Lôi Kình Vũ, cậu khoan hãy nóng vội, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Nhạc Thịnh Vũ vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc nhưng Lôi Kình Vũ thì lòng nóng như lửa đốt, một giây cũng không muốn chờ.
Anh nóng giận gắt lên: "Có gì mà không thể nói? Rốt cuộc là cô ta bị gì?"
Nhạc Thịnh Vũ thở dài, anh ta day day trán rồi nói: "Đây là tác dụng phụ của việc uống thuốc tránh thai khẩn cấp, theo toii thấy thì đây chắc chắc không phải là lần đầu cô ấy uống.
Nhưng Lôi Chí Hào, ba của cậu thì không được, với tính cách của Nhược Hy cũng sẽ không quan hệ bừa bãi.
Chuyện này cậu giải thích sao đây?"
Tên bác sĩ này cứ nhìn chằm chằm vào anh, vốn tức giận nhưng lại kiềm xuống.
Anh ta chỉ nghĩ là cậu bạn của anh ta chỉ độc mồm độc miệng, dùng thâis độ không tốt đối xử với cô thôi, không ngờ lại đến mức này.
Thật là quá điên rồ.
Lôi Kình Vũ không trả lời, anh cố tình tránh né ánh mắt của Nhạc Thịnh Vũ: "Vậy cô ấy có sao không? Có nghiêm trọng không?"
"Có tôi ở đây Nhược Hy đương