Khi Lôi Kình Vũ cởi bỏ hết những lớp vải cuối cùng trên cơ thể, cũng là lúc anh để lộ ra thứ to lớn đang sừng sững, nó đang thèm khát và muốn tìm kiếm hơi ấm từ nơi của Nhược Hy.
Nhược Hy sợ hãi, không ngừng lắc đầu và lùi lại phía sau nhưng anh không hề có ý định tha cho cô.
Anh bi3n thái nhìn cô rồi dùng ra răng xé bao ra, đeo vào cho thứ to lớn đó.
Yết hầu anh lên xuống vài lần, anh li3m mép sau đó đến gần hơn.
Lôi Kình Vũ lúc này như đang phát điên, anh nắm lấy cô chân của cô, kéo cô về phía mình, giọng nói trầm đến đáng sợ: "Ngoan ngoãn một chút, dạng ch@n ra, nếu không đừng trách tôi chơi nát cô."
Anh không hề dùng giọng nói giễu cợt như lúc nãy, cũng không gọi cô là là dì, anh thật sự nghiêm túc? Vì sao chứ? Không lẽ vì cô là món đồ chơi được mua về nên người Lôi gia đều có quyền sở hữu?
"Hức...!hức..."
Anh cạ thứ đó ở bên ngoài thôi đã khiến cô run rẩy, sợ hãi khóc thành tiếng, nhưng anh vốn không quan tâm đ ến điều đó.
Đột nhiên, anh cho thứ đó đi vào.
"Chậc! Cô đừng cắn chặt tôi như vậy, thả lỏng ra." Anh bực dọc quát lên.
Nhưng cô lại không nghe thấy gì cả, đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô chỉ cảm nhận được từ phía dưới truyền đến là một cơn đau như muốn xé toạc tâm hồn của cô.
"Hự! Mẹ nó!"
Cái hang nhỏ hẹp của cô vừa nóng lại vừa ẩm ướt khiến cho anh như hoá thành một con quái thú khát máu, chỉ muốn thúc sâu vào trong, cắn xé cô mà nuốt vào bụng.
Vậy mà vật vã một lúc, anh cũng chỉ có thể cho vào một nửa.
Là thứ của vanh quá to hay là cô bé của cô quá nhỏ?
Lôi Kình Vũ cúi người xuống, hơi nóng phả vào mặt cô: "Đừng cắn môi, mau hả miệng ra."
Nhược Hy nhắm chặt mắt, căn bản là không nghe thấy lời anh nói, không còn cách nào, anh đành động mạnh, cố thúc vào trong khiến cô đau đớn.
"Á...!ưm."
Anh nhân cơ hội này chiếm lấy đôi môi cô, nhẹ nhàng trao lưỡi, anh muốn giúp cô thả lỏng hơi và mất cảnh giác.
Nhưng chính anh lại là người khó chịu, mùi tanh ngọt của máu khiến anh khó lòng kiềm chế được bản thân.
Chưa bao giờ anh lại mất kiểm soát như hôm nay, d*c vọng cứ cháy hừng hực khiến cơ thể anh rạo rực không thôi, vô cùng kì lạ.
Đối với những người phụ nữ khác, anh không hề có hứng thú, chỉ là chơi qua đường, vậy mà vào thời khắc này...!có vẻ như anh là người làm chủ cuộc chơi nhưng thực chất anh lại bị Nhược Hy thao túng, cảm giác sung sướng, thèm khát đến run người.
"Cao Nhược Hy." Anh thì thầm vào tai cô, sau đột nhiên lại th úc mạnh vào trong.
"Á...!đau...!hức...!hức..."
Một dòng nước ấm nóng, sền sệt, màu đỏ tươi theo đó mà chảy ra, nhuộm đỏ thanh kiếm của anh khiến anh sững sờ, cơ thể to lớn của anh như một chiếc xe bị chết máy, đột nhiên khựng lại.
"Cô...!vẫn còn sao?"
Anh chính là không ngờ rằng, một người như cô vậy mà vẫn còn sự trong trắng.
Đó là một điều mà anh không thể chấp nhận được.
Từ trước đến nay anh chưa từng động đến những cô gái trong sạch, chưa từng bị vấy bẩn.
Hôm nay được cảm nhận, thì ra là có cảm giác như thế này.
Cảm giác được vấy bẩn một cô gái, có chút tội lỗi những cũng vô cùng phấn khích và điên dại.
"Hức...!đau...!làm ơn sừng lại đi.
Tôi sợ lắm, thật sự rất đau..." Hai hàng nước mắt của Nhược Hy không ngừng tuôn trào, ướt luôn cả nệm.
Lôi Kình Vũ thở hắt, anh cố kiềm chế bản thân lại, không vội động thủ mà ôm lấy cô gái dưới thân của mình vào lòng: "Ngoan, đừng khóc, tôi sẽ nhẹ nhàng với cô, một lúc sẽ hết đau thôi."
"Hức...!đừng...!dừng lại đi, tôi không muốn."
"Cô thật sự muốn dừng lại sao? Được, vậy tôi rút ra?" Anh nhẹ giọng nói với cô nhưng ánh mất lại chứa đựng sự gian xảo.
Anh hơi cong khoé môi, chầm chầm rút thanh kiếm của mình ra khỏi người cô nhưng cô đột nhiên lại ôm chầm lấy anh.
"Sao vậy?"
"Khó...!khó chịu, thuốc vẫn...!vẫn chưa hết tác dụng."
"Ồ! Thế..." Anh lật người lại, thoải mái nằm trên giường, còn cô thể ngồi lên người anh: "Cô tự động đi."
Anh nhướng mày lên nhìn vào gương mặt ấm ức của cô, trong lòng không khỏi cảm thán vì