Một ngày mới lại đến, mặt trời lại bắt đầu ló dạng, từng tia nắng ấm áp đi xuyên qua khe cửa kính, chiếu sáng vào trong căn phòng tối tăm.
Nhược Hy choàng mở mắt, tuy đã hết sốt nhưng cơ thể cảm lại thấy vô cùng mệt mỏi, chân tay rụng rời như không thể cất lên được.
Cô nhìn lên trần nhà màu trắng, mơ màng nhớ ra gì đó.
Đêm qua cô đã có một giấc mơ vô cùng đặc biệt, giấc mơ này người ta thường gọi nó là mộng xuân.
Nhưng tại sao cô lại mơ thấy mình làm chuyện xấu hổ đó cùng với Lôi Kình Vũ chứ? Có phải là cô điên rồi không?
Nhược Hy nhìn lại bản thân mình, rõ ràng trên người cô vẫn còn mặc váy ngủ của ngày hôm qua.
Vậy thì tại sao cảm giác lại chân thật đến vậy? Từng hơi ấm, từng nhịp tim, cô đều nhớ rõ một cách kì lạ, cô còn nhớ...!là anh nói yêu cô.
Yêu? Vậy thì đúng rồi, không cần phải suy nghĩ thêm nữa, chắc chắn đây chỉ là mơ thôi, sao anh có thể nói ra những điều ngu ngốc như vậy?
Nhược Hy ngồi bật dậy, vò đầu bứt tay, cố đẩy hết những suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu.
Cô không muốn làm một kẻ tự mình đa tình rồi tự làm mình tổn thương.
Như vậy nghĩa là cô tự làm khổ mình, tự nhấn chìm mình vào trong biển sâu vô tận, không ai có thể cứu được cô cả.
Nhược Hy bước xuống giường, đi từng bước trên đôi chân run rẩy của mình và vào phòng tắm.
Cô cởi hết quần áo ra và tự nhìn mình trong gương, trên cơ thể, thật sự không có một tí dấu vết nào do anh để lại.
Không biết tại sao nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó hơi thất vọng.
Không lẽ cô muốn giấc mơ đó biến thành sự thật?
Cô đưa tay chạm lên bờ môi khô khốc của mình, hồi tưởng lại nụ hôn mãnh liệt trong giấc mơ.
Chỉ có trong mơ thì anh mới nhẹ nhàng và nâng niu cô như vậy, cũng chỉ có trong mơ anh mới không nói lời khó nghe.
"Nhược Hy, nên tình táo lại rồi.
Trên thế giới này, sẽ không có ai thật lòng yêu một người như mày đâu, mày vẫn nên yên phận thì hơn.
Đừng gây thêm sai lầm nữa." Cô mím chặt môi, hít vào một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại cảm xúc của bản thân.
...
Sau khi tắm xong, cô đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ cần thoa một ít son là đã có thể đi xuống lầu.
Nhưng cô vừa bước chân xuống cầu thang thì đã nghe thấy tiếng ồn ào, cãi vã.
"Con gái của nhà họ Trương có gì không tốt? Vừa xinh đẹp, hiền lành lại giỏi giang, mày còn muốn gì nữa?" Lôi Chí Hào tức giận về việc Lôi Kình Vũ từ chối cuộc xem mắt, khiến ông ta không biết ăn nói thế nào với Trương lão gia.
Nhưng Lôi Kình Vũ lại rất dửng dưng, anh vừa ăn sáng vừa nói: "Không thích là không thích, cần gì nhiều lí do như vậy?"
"Không thích? Mày đừng nghĩ ba không biết mày đang nghĩ gì, nhất định mày phải lấy vợ trong năm nay." Ông ta nghiêm túc nói.
"Ông đúng là thích ra lệnh cho người khác nhỉ? Lúc nào ông cũng nói là muốn tốt cho tôi, nhưng hành động của ông rõ ràng là đang muốn ép tôi làm theo ý ông, ông có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Không lẽ ông muốn tôi tiếp tục đi theo vết xe đỗ của ông, biến cuộc hôn nhân chính trị thành một cái nấm mồ thì ông mới hài lòng sao?" Anh tức giận, ánh mắt lạnh lùng đối đầu trực diện với ông ta.
Lôi Chí Hào đen mặt, ông ta nổi cơn thịnh nộ, đập bàn đứng dậy: "Rầm!"
"Đừng viện cớ cho hành động ngu xuẩn của mình nữa.
Mày nên nhớ, mày là người thừa kế của Lôi gia, không chỉ là hôn nhân, cho dù là bất cứ việc gì mày cũng phải đặt lợi ích lên hàng đầu.
Nếu mày đã không đưa ra quyết định được, thì tao sẽ giúp mày.
Mày không có quyền nói không với việc liên hôn đâu.
Tháng sau, mày nhất định phải đính hôn cùng tiểu thư của nhà họ Trương." Nói xong, ông ta hậm hực bỏ đi, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn xong.
Lôi Kình Vũ nghiến răng, anh bực bội đặt mạnh chiếc dao và chiếc nĩa xuống bàn, lưng ngã về sau và lấy một điếu thuốc ra.
Nhưng chiếc bật lửa cũng muốn chống đối anh, bật mãi cũng không châm được điếu thuốc.
Nó khiến cho tâm trạng của anh càng không tốt, anh cục súc, phun ra những từ ngữ mất kiểm soát: "Đ!t mẹ nó!!!"
Nhược