Lôi Chí Hào đỡ Nhược Hy nằm lên giường rồ cúi người xuống vùi đầu vào cổ của cô, chậm rãi kéo áo choàng ngủ xuống.
Nhược Hy nằm im bất động, hai tay siết chặt, môi mím lại, cố gắng cam chịu.
Dù sao thì chuyện này cũng không thể tránh khỏi, chỉ là...!vẫn cảm thấy sỡ hãi và không nguyện ý.
"Sợ sao?"
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt căng thẳng của cô.
Chợt, cô nở một nụ cười công nghiệp rồi ngồi dậy, giọng mềm mại: "Có gì phải sợ chứ?"
Nhược Hy tự cởi áo choàng ngủ của mình ra, tiếp đó tay cô có chút run rẩy, từ tốn mà tụt dây áo ngủ xuống.
Vào thời khắc này, cô có hơi khựng lại, đưa mắt nhìn ông ta, ông ta cái gì cũng điềm tĩnh, cái gì cũng không biểu hiện lên gương mặt, chỉ chăm chú nhìn cô như đang ngắm một bông hoa rực rỡ.
Nhược Hy hít vào một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục hành động của mình.
Bỗng nhiên, bàn tay thô ráp của ông ta nắm chặt lấy cổ tay cô: "Được rồi.
Mặc áo lại đàng hoàng đi.
Chúng ta cùng xuống lầu ăn tối."
"Hả?" Có chút vui mừng nhưng đồng thời cũng không khỏi bất ngờ.
"Tôi biết đêm tân hôn đã thiệt thòi cho em, nhưng hôm nay tôi có chút mệt, dù sao thời gian cũng còn dài." Ông ta mói xong thì đặt vào tay cô một tấm thẻ: "Đây là của em, sau này cần dùng gì, mua gì thì cứ quẹt thẻ thoải mái, không cần lo."
"Cái này...!tôi có thể không nhận không?" Cô có chút do dự, dù sao những thứ này vốn dĩ không thuộc về cô, vã lại, cô cũng không có lí do gì để sử dụng nó.
"Không được trả lại, phải cầm lấy.
Nếu em đã gả vào Lôi gia thì tôi nhất định không để em thua thiệt người khác." Nói xong ông ta liền ra khỏi phòng của cô : "Mau xuống đấy, tôi đợi em cùng ăn cơm tối."
Nhược Hy nắm chặt tấm thẻ trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu và nặng nề.
Cô không hiểu tại sao ông ta lại đối xử tốt với một món đồ chơi như vậy, không lẽ ông ta chỉ định trưng vày mà không đụng vào? Hoặc là...!ông ta có ý mà không có sức, trên bảo dưới không nghe?
Nhớ lại thì vào đêm hôm đó, Lôi Kình Vũ có từng nói là ông ta không thể.
Nhưng nếu ông ta không được, không còn cảm giác với phụ nữ thì còn cho cô làm bà Lôi để làm gì? Rốt cuộc là ông ta đang nghĩ gì trong đầu vậy?
...
Trong bữa cơm tối.
"Nghe quản gia nói là dạo gần đây em hay bỏ bữa, là do thức ăn không hợp khẩu vị?" Lôi Chí Hào hỏi cô, nhưng cô cũng đâu thể nói là vì muốn tránh mặt Lôi Kình Vũ.
"Không phải, chỉ là em chưa quen với nơi này, cảm giác lạ lẫm nên khẩu vị cũng không tốt, lão gia không cần lo." Cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Đàn dần sẽ quen thôi." Ông ta chọn một miếng thịt ngon và gấp bỏ vào bát của Nhược Hy, ân cần vô cùng, nếu không nói thì cô còn có cảm giác...! ông ra là ba của cô.
Những rõ ràng cô không thể xem ông ta là ba của mình được, vì cho dù là ba cô ở trước mặt thì cô cũng sẽ run rẩy và sợ sệt, bởi ông ấy chỉ mang lại cho cô những trận đòn đau đớn.
Chợt, Lôi Kình Vũ trở về, anh đi thẳng một mạch lên cầu thang, không thèm nhìn ngó đến ông ta hay là chào hỏi một lời nào.
"Đứng