Tớ thích cậu. Nói một cách khác chính là: Nhìn cậu từ xa, thời gian trôi qua lặng yên không một tiếng động đều mang theo ngọt ngào.
Edit: Nai
Chương 15: Đôi mắt của cậu sáng rực như tinh hà (*)
(*) Tên gọi của Milky way mà chúng ta hay gọi là Ngân Hà, sông Ngân hay Thiên Hà đều có bắt nguồn từ thời Trung Quốc cổ đại. Khi đó, vào những đêm trời quang đãng, nhìn lên bầu trời, người Trung Quốc có thể thấy một dải ánh sáng màu trắng bạc kéo dài do rất nhiều ngôi sao tạo thành và họ bắt đầu gọi đó là Ngân Hà “銀河”, Thiên Hà “天河”, Tinh Hà “星河”, Ngân Hán “銀漢”, Thiên Hán “天漢”, Vân Hán “雲漢”. Thiên Hà trong tiếng Hán còn được hiểu là Tinh hệ “星系”.
Bạch Đồ trở về suy nghĩ một chút thực sự cảm thấy không yên tâm.
Vốn nghĩ sáng hôm nay lúc đi vào hỏi Tần Thâm vì sao hôm qua không vào học.
Nhưng chờ mãi không thấy người đến, đến lúc ăn trưa, Bạch Đồ vẫn không nhìn thấy.
“Sao sáng sớm không thấy bóng Tần Thâm đâu vậy?” Lý Thần Tinh hỏi Bạch Đồ.
Bạch Đồ lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
“Cậu vậy mà cũng không biết?” Lý Thần Tinh ngờ vực.
Bạch Đồ chớp mắt mấy lần: “Tớ không biết rất bình thường mà. Vả lại người ta cũng không nói cho tớ cậu ta đi đâu.”
Lý Thần Tinh chậc chậc hai tiếng: “Xem cậu kìa, bây giờ trường học đều đang đồn cậu và Tần Thâm không đơn giản, người tinh tường đã cảm thấy Tần Thâm đối xử đặc biệt với cậu, chẳng lẽ cậu không cảm giác được?” Ánh mắt Lý Thần Tinh giống như muốn dò vào trong lòng Bạch Đồ, hỏi một chút đến tột cùng.
Bạch Đồ lấy tay gõ trán Lý Thần Tinh một cái, “Tớ và Tần Thâm đều xem nhau như là bạn tri kỷ, các cậu nói Tần Thâm đối xử với tớ không bình thường, có lẽ vì cậu ta xem tớ như bạn mà đối xử, nên không giống, đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì.” Trong lòng Bạch Đồ cảm thấy Tần Thâm đối xử với mình giống như là bạn. Mặc dù thỉnh thoảng cảm giác Tần Thâm với mình không bình thường, nhưng cô cũng đem cái này quy thành bạn.
Mà cô cũng thật lòng xem Tần Thâm là bạn mà cư xử.
Lúc đang chạy bộ, Tần Thâm vẫn không xuất hiện, Bạch Đồ không khỏi lo lắng.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống gay gắt, toàn bộ sân thể thao nóng rang vô cùng.
Bạch Đồ mất tập trung chạy xong ba ngàn mét, thời điểm đầu đầy mồ hôi đứng trên đường chạy thở hổn hển.
Xuất hiện một mảnh bóng đen, chặn lại ánh mặt trời gay gắt.
Mồ hôi Bạch Đồ nhỏ vào trong mặt, cố nén khó chịu ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân của cái bóng đen kia.
Chỉ thấy Tần Thâm xòe một cây dù, miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Đến gần nhìn mới thấy cậu cười lên có lúm đồng tiền.
Tần Thâm lấy khăn giấy ra đưa cho Bạch Đồ: “Lau đi.”
Bạch Đồ cảm giác cùng lắm là nửa ngày không gặp, nhưng thực sự giống như rất lâu không gặp vậy.
“Cậu đã đi đâu?” Bạch Đồ không nhận, ngẩng đầu híp mắt hỏi Tần Thâm.
Tần Thâm cười cười, lau khô mồ hôi trên trán Bạch Đồ.
“Đi giải quyết công việc. Làm sao? Nhớ tớ à?” Tần Thâm lại khôi phục bộ dạng vô lại lúc trước.
Vừa rồi Bạch Đồ còn cảm thấy Tần Thâm trở nên thuận mắt hơn nhiều, bây giờ đã cảm thấy hoàn toàn là ảo giác của mình.
Bạch Đồ bĩu môi một cái: “Nghĩ hay lắm.” Không để ý tay Tần Thâm lau mồ hôi, xoay người liền đi.
Tần Thâm ở phía sau nhìn bóng dáng Bạch Đồ cười ra tiếng.
“Anh em của tớ xảy ra chuyện, tớ đi giúp hắn xử lý đồ vật một chút. Nên không đến lớp.” Tần Thâm đi theo phía sau giẫm lên cái bóng của Bạch Đồ, giải thích.
Đúng như dự đoán của Tần Thâm, Bạch Đồ dừng bước.
“Vậy cậu có xảy ra chuyện gì không?” Bạch Đồ nói ra câu hỏi như dự đoán của Tần Thâm.
Tần Thâm liên tục không ngừng tiến lên trước, thò người hỏi Bạch Đồ: “Cậu rất lo lắng cho tớ?” Ngữ khí tự tin.
Bạch Đồ liếc Tần Thâm một cái: “Giữa bạn bè lo lắng không phải rất bình thường sao?” Cô không nhìn dáng vẻ gương mặt kia của Tần Thâm.
Tần Thâm cụp mắt: “Thực sự chỉ là bạn mới quan tâm sao?”
Bạch Đồ sửng sốt, nhìn bộ dạng của Tần Thâm.
Giống như tâm tình cậu lập tức có phần giảm sút.
“Dĩ nhiên không phải.” Bạch Đồ trả lời.
Vừa nói xong, Tần Thâm liền nhướng mắt, cặp mắt đào hoa nhìn Bạch Đồ chằm chằm: “Thế là cái gì?”
Bạch Đồ nhìn tính tình của Tần Thâm, quả thực như tim phụ nữ vậy, khó suy nghĩ.
“Vì cậu còn là bạn tri kỷ của tớ mà.” Bạch Đồ có chút cố tình, trả thù Tần Thâm ngày hôm qua.
Tần Thâm nắm chặt nắm đấm, hít thở sâu mấy lần.
Vừa mở mắt ra, đã trông thấy dáng dấp Bạch Đồ chạy đi xa.
“Kiếp trước tớ rõ là thiếu nợ cậu.” Tần Thâm vừa đuổi theo, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Bạch cô nương, cậu đừng chạy.” Tần Thâm nói xong, Bạch Đồ càng ra sức chạy hơn.
Tần Thâm ‘ai da’ một tiếng, hướng về phía Bạch Đồ mà hô: “Có bản lĩnh thì cậu chạy đi, đừng để tớ bắt được.”
Bạch Đồ nghe vậy bước chân loạng choạng mấy lần, nhấc chân lên càng chạy nhanh hơn.
Hai người một trước một sau.
Rốt cuộc không ngừng bền bỉ, Tần Thâm đuổi kịp Bạch Đồ.
Bạch Đồ bị cậu chặn trên tường, hai tay cậu chống hai bên.
Bạch Đồ cam chịu nhắm mắt. Cảm nhận được hơi thở phả trên đầu mình. Da đầu Bạch Đồ tê dại một hồi.
Tần Thâm cố nén cơn dục vọng.
Thả tay xuống.
“Chạy xong ba ngàn mét, cũng không uống nước?” Tần Thâm cốc đầu Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ chớp mắt mấy lần, ngẩng đầu nhìn Tần Thâm.
Đôi mắt rất trong veo, Tần Thâm không nhịn được đưa tay che mắt Bạch Đồ lại.
Ra vẻ ghét bỏ nói: “Đừng nhìn nữa, tròng mắt sắp rớt ra rồi.”
Bạch Đồ dùng sức hất tay Tần Thâm ra, “Người kì cục, đi ra.”
Tần Thâm giữ chặt người Bạch Đồ đã đi được một nửa.
“Đi mua nước.” Tần Thâm nói.
“Không đi, không có tiền.” Bạch Đồ có hơi gận dỗi vung tay.
Tần Thâm này một tiếng, níu lấy cổ áo Bạch Đồ.
“Cậu bản lĩnh rồi nhỉ, anh Thâm của cậu đây khi nào muốn cậu trả tiền vậy?” Tần Thâm bị Bạch Đồ chọc tức đến bật cười hỏi.
Bạch Đồ kìm nén bực bội không nói lời nào.
“Đi nào, mắt cậu rất đẹp, lông mi rất dài, cười lên đôi mắt sáng rực như tinh hà.” Tần Thâm đứng phía sau Bạch Đồ, khẽ cười khen cô.
Bạch Đồ được Tần Thâm khen, gương mặt hơi ửng hồng.
“Đi thôi? Có thể nể mặt đến căn tin không?” Tần Thâm cũng không đợi Bạch Đồ trả lời, nắm lấy cổ áo phía sau Bạch Đồ liền đi.
Đến căn tin, ông chủ dường như còn nhớ rõ Bạch Đồ.
Dù sao lần trước cùng Bạch Đồ đi chính là Cố Thừa Phong tiếng tăm lẫy lừng.
Lúc này lại một người cao hơn một tầng (1) tới là Tần Thâm.
(1) Gốc là canh thượng nhất tằng lâu, trích trong bài thơ ‘Đăng Quán Tước lâu’ của Vương Chi Hoán.
Ông chủ không nhịn được nhìn Bạch Đồ mấy lần.
Đợi đến khi Tần Thâm lấy nước xong, lại cầm mấy cốc youlemei (2) đưa cho ông chủ.
(2) Đây là một loại trà sữa, gồm các vị như là khoai môn, sô cô la, lúa mạch, dâu tây, thường dùng hồng trà cùng với sữa bò đặc tinh chế thành trà sữa, lại phối hợp với thạch dừa, nước nóng đã có thể thưởng thức.
Bạch Đồ đi theo sau lưng.
Ông chủ hòa nhã nở nụ cười, vươn cổ lên hỏi Bạch Đồ: “Anh trai nhỏ lần trước đi cùng cháu, hôm nay không đến à?”
Bạch Đồ còn đang sững sờ đứng phía sau chờ Tần Thâm nói, nhất thời không kịp phản ứng.
Trái lại là Tần Thâm, trong chớp mắt xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Đồ không ngừng.
“Anh trai nào hả?” Tần Thâm sa sầm mặt hỏi.
Dáng vẻ kia, phút chốc Bạch Đồ đã cho là mình có phải kết hôn rồi không, còn ngoại tình.
“Cái gì?” Bạch Đồ ngây ngô hỏi lại.
Tần Thâm nhìn Bạch Đồ, vẻ mặt vừa bị tổn thương lại vừa trách móc: “Làm sao? Giả ngu? Người ta đã nói đến mức này, còn cái gì?” Câu cuối cùng kia còn ‘cái gì’, là học ngữ khí của Bạch Đồ nói ra vừa nãy.
Ông chủ giống như còn cảm thấy không đủ lửa, vui vẻ nhìn thiếu nam thiếu nữ cãi nhau.
Tiếp tục châm dầu vào lửa nói: “Chính là cái cậu cao…” Thóang nhìn qua Tần Thâm.
“Gần giống cậu này, có lẽ cậu kia thấp hơn một chút.” Tần Thâm nghe ông chủ nói câu này, không tự chủ thẳng lưng lên.
“Cậu bé kia bộ dạng nhã nhặn.” Ông chủ tiếp tục nói.
“Cậu này… Ừm… Xem ra rất hấp dẫn nữ sinh, khuôn mặt dáng dấp đào hoa đều hiện ở trên mặt.” Ông chủ nói xong, Tần Thâm liền muốn hộc máu.
Dáng dấp đẹp trai là lỗi của tôi?
“A, cháu biết rồi, chú, chú nói là Cố Thừa Phong sao?” Phản ứng của Bạch Đồ dường như bây giờ mới lái xe tới nơi. (3)
(3) Ý chỉ bây giờ Bạch Đồ mới kịp nhận ra.
Tần Thâm lặng lẽ cười gằn một tiếng.
“Vừa nãy còn nói cái gì, bây giờ tên người ta cũng trực tiếp kêu ra.”
Được lắm cô gái thấy sắc quên bạn.
Tần Thâm vừa dứt lời, Bạch Đồ đã thản
“Vì tớ chỉ từng đi cùng Cố Thừa Phong thôi, nên mới nhớ tới cậu ấy.” Bạch Đồ giải thích.
Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình phải giải thích, thế nhưng nhìn bộ dạng của Tần Thâm, không giải thích sẽ lập tức kéo mình va vào tường vậy.
Tần Thâm cười gằn một tiếng. “Không phải là vì ông chủ nói câu nhã nhặn kia?”
Bạch Đồ lắc đầu.
Thật đúng là không có.
Tần Thâm hài lòng. “Lần sau không cho phép cùng người khác tới đây lần nữa, để người ta nhìn thấy bị ảnh hưởng không tốt.”
Khóe mắt ông chủ giật giật nhìn Tần Thâm một cái, “Lần trước cậu và cậu ta mua cái gì?” Tần Thâm không quan tâm đến ánh mắt ông chủ mà hỏi.
“Tớ mua Cocacola cho cậu.” Bạch Đồ nói câu này, Tần Thâm lại hài lòng.
“Đúng rồi, sau đó cậu ấy mua sữa cho tớ.” Bạch Đồ vỗ vỗ đầu mình.
“Tớ còn nói trả lại, đến bây giờ vẫn chưa trả.” Bạch Đồ vội vàng đi đến tủ mua sữa, cầm một hộp sữa.
Đưa tiền cho ông chủ.
Tần Thâm cầm lấy tiền Bạch Đồ.
“Để tớ, cậu cầm số tiền này, mua lon cola cho tớ.” Tần Thâm lấy tiền Bạch Đồ vốn định mua sữa trả lại cho Bạch Đồ, đẩy Bạch Đồ đi đến tủ lạnh.
Nắm tay Bạch Đồ đi lấy Cocacola, sau đó lại buông ra.
“Đi tính tiền.” Tần Thâm chỉ huy.
Bạch Đồ ghét bỏ liếc nhìn Tần Thâm.
Đưa Cocacola cùng với sữa cho ông chủ. “Tính tiền.”
Bạch Đồ nói.
Tần Thâm lấy sữa ra. Đưa Cocacola cho ông chủ: “Chỉ mua Cocacola.” Ông chủ vui vẻ nhận lấy tiền. Thuần thục ở trong rương nhỏ thối tiền lẻ cho Bạch Đồ.
Tần Thâm lại đem nước mình muốn mua, cùng mấy bình youlemei. Lại chọn rất nhiều đồ ăn vặt, cộng thêm hộp sữa kia đưa cho ông chủ.
“Tính tiền.” Ông chủ vui vẻ nhận tiền vươn cổ nói: “Được rồi.”
Bạch Đồ liếc mắt nhìn Tần Thâm.
Bạch Đồ phán định: “Người này có độc.”
Tần Thâm đi ra ngoài, vặn chai nước vừa mới ra, đưa cho Bạch Đồ. “Uống, nếu không cổ họng sẽ đau nhức.”
Bạch Đồ không khách khí tiếp nhận, ừng ực mấy ngụm.
Giọt nước vương trên môi, Tần Thâm còn chưa kịp thưởng thức cảnh sắc mê người này.
Bạch Đồ đã giơ cánh tay lên, lau miệng một cái.
Động tác không khác gì đàn ông…
Tần Thâm hướng lên trời hít thở mấy hơi.
Đàn ông tí cũng không sao, đàn ông tí cũng không sao.
Tần Thâm tự an ủi mình.
Bạch Đồ không chú ý tư thế Tần Thâm ngửa mặt nhìn lên trời, moi cái túi.
“Tìm gì vậy?” Tần Thâm mở cái túi ra hỏi.
“Hộp sữa kia, lát nữa tớ đưa cho Cố Thừa Phong.” Bạch Đồ vùi đầu vào túi.
Mà cái túi bị hai tay Tần Thâm xách theo mở ra.
Cái góc độ này nhìn sang, giống như hai người ôm nhau.
Tần Thâm hơi khuỵu gối xuống, nhìn thẳng Bạch Đồ.
“Tớ cùng đi với cậu.” Tần Thâm đóng túi lại, nhìn Bạch Đồ nói.
Bạch Đồ không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì… chúng ta là bạn tri kỷ.” Tần Thâm lại cố tình khiến Bạch Đồ buồn nôn.
Tròng mắt Bạch Đồ đảo một vòng, nhìn thấy vì khuỵu gối khom lưng mà mình cùng chiều cao với Tần Thâm.
Giật tóc Tần Thâm một cái.
Tần Thâm không phòng bị, bị đau ‘a’ một tiếng.
Bạch Đồ có hơi lớn tiếng nói: “Tần Thâm, cậu ít buồn nôn đi.”
Bạch Đồ nói xong liền vắt chân lên cổ chạy, Tần Thâm xoa xoa tóc.
Đây là có khuynh hướng bạo lực gia đình à?
Cuối cùng.
Bạch Đồ vẫn cùng Tần Thâm đi đưa sữa cho Cố Thừa Phong.
Cũng không phải là Bạch Đồ đồng ý, mà là Bạch Đồ ở hành lang lại bị Tần Thâm đuổi kịp.
Nắm cổ áo phía sau Bạch Đồ, nói là kéo, không bằng nói là nhẹ nhàng bắt lấy.
Tần Thâm híp mắt hỏi Bạch Đồ: “Còn dám không?”
Bạch Đồ lắc đầu, sợ hãi.
Tần Thâm cong môi. “Cùng đi đưa sữa?”
Bạch Đồ gật đầu, sợ hãi.
Cho nên, Tần Thâm lại cùng Bạch Đồ đi đưa sữa bò.
“Cám ơn cậu Cố Thừa Phong.” Bạch Đồ nói.
Cố Thừa Phong nhìn nam sinh đứng phía sau Bạch Đồ.
Lại liếc mắt nhìn Bạch Đồ duỗi tay đưa sữa bò, do dự một chút nhận lấy.
“Không có gì.” Cố Thừa Phong cười cười với Bạch Đồ, nhưng mặt không cảm xúc nhìn Tần Thâm.
Lúc Tần Thâm nhìn biểu cảm Cố Thừa Phong muốn tìm tòi nghiên cứu lại không thể làm gì được trong lòng mừng thầm một trận.
Đều là đàn ông, không, vẫn chưa phải là đàn ông.
Đều là nam sinh, ai không hiểu ý đồ của đối phương.
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng anh Thâm quang vinh lấy được giấy khen của trung học Hoa Thành: “Lời yêu thương đứng nhất, học tập đứng nhất từ dưới đếm lên.”
Mục lục |