Anh bảo vệ em năm lần bảy lượt, em cũng tổn thương bấy nhiêu lần, người thích trước hèn mọn nhất, cũng tủi thân nhất.
— Tần Thâm —
Edit: Nai
Chương 20: Cậu vẫn là xử nam!
Bạch Đồ không biết tại sao hôm nay hai nam thần trường học đều đưa nước cho mình, điều này khiến cho cô có chút thụ sủng nhược kinh.
Cố Thừa Phong đưa nước tới, Bạch Đồ nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Cố Thừa Phong vẫn cười cầm nước trong tay, “Uống đi, nếu không rất mệt.”
Bạch Đồ không hiểu.
“Tớ có nước.” Bạch Đồ huơ huơ chai nước Tần Thâm vừa mới đưa.
“Nhưng tớ đã mua rồi, vả lại lần trước cậu đưa sữa cho tớ, tớ cũng chưa trả lại cậu.” Cố Thừa Phong giống như nhất định muốn Bạch Đồ lấy chai nước này.
Bạch Đồ nhớ tới sữa bò, “Không có, đó là vì cậu đã mua sữa cho tớ, tớ trả lại cho cậu.”
Bạch Đồ cho là Cố Thừa Phong đã quên việc cậu ta mua sữa cho mình.
“Không sao, dù gì nó cũng tương đương với việc đáp lễ lại cho cậu, hơn nữa, tớ cũng mua rồi.” Cố Thừa Phong kiên trì.
Bạch Đồ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bàn tay cầm lấy chai nước kia.
“Úi chà, trùng hợp thật. Đúng lúc tôi hơi khát.” Tần Thâm không khách sáo, vặn ra liền uống.
Bạch Đồ há hốc mồm, mắt thấy Tần Thâm uống hết chai nước mà không ngừng nghỉ.
Băng sơn trên mặt Cố Thừa Phong rốt cuộc cũng lộ ra một ít khe hở, “Đây là tôi mua cho Bạch Đồ.”
Ngữ khí Cố Thừa Phong có phần hơi tức giận.
Tần Thâm giả vờ kinh ngạc.
“Hả, vậy thật ngại quá, thế tôi mua một chai nữa về trả cậu nhé.” Tần Thâm vô sỉ tiến lên hỏi Cố Thừa Phong.
Cố Thừa Phong thu mắt.
“Nếu không… tớ đi căn tin mua một chai cho cậu vậy.” Tần Thâm cụp mắt hỏi Bạch Đồ.
Bạch Đồ lắc đầu, “Không cần, vẫn còn.” Nói xong huơ huơ nước trong tay.
Tần Thâm tự nói tiếp, thậm chí cố tình tăng lớn giọng, vô sỉ nói: “Chai nước tớ mua đưa cho cậu vừa nãy sao? Vẫn chưa uống hết?”
Tần Thâm thích nhìn sắc mặt của Cố Thừa Phong bây giờ, biểu cảm giống như mình nợ cậu ta mấy ngàn vạn vậy.
Bạch Đồ gật đầu, “Ừm.”
Tần Thâm cười.
Mặt Cố Thừa Phong không chút cảm xúc nói một câu: “Đi nhé.”
Lúc này Bạch Đồ mới phản ứng được, la to với bóng lưng của Cố Thừa Phong: “Cảm ơn cậu, Cố Thừa Phong.”
Cố Thừa Phong quay đầu lại, cười cười với Bạch Đồ, “Tớ hẹn trước lần sau đưa nước cho cậu, cậu không được từ chối.” Cũng không đợi Bạch Đồ đồng ý, Cố Thừa Phong liền đi, trước khi đi còn nhìn Tần Thâm một cái.
Tần Thâm vặn cái nắp xong, ngữ khí có hơi lớn giống như lên án: “Không phải tớ nói không được uống nước người khác đưa sao?”
Bạch Đồ lườm cậu một cái, bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng chưa nói tớ muốn uống mà.”
Lúc này Tần Thâm mới phản ứng được, tất cả đều do mình tự suy diễn.
“Sau này tớ đưa nước cho cậu, đừng uống của cậu ta.”
“Tớ tự mua.” Bạch Đồ kẹp giữa hai người, cực kỳ không thoải mái.
Ngữ khí của Bạch Đồ có phần bất đắc dĩ, Tần Thâm nghe đã hiểu.
“Cậu giận rồi?” Tần Thâm dè đặt hỏi.
Bạch Đồ quay đầu, “Không có.”
“Chỉ là hai người các cậu giống như có mối thù gì ý, tớ không muốn kẹp ở giữa.”
Bạch Đồ cho là Cố Thừa Phong và Tần Thâm chỉ vừa chạm mặt, đã cùng lúc bắn mũi tên sau lưng đối phương, cô cảm thấy mình rất là vô tội.
“Hoàn toàn chính xác, có thù.”
Tần Thâm nhìn Bạch Đồ, lạnh lùng nói.
Nhân tử bát quái trong cơ thể Bạch Đồ dấy lên, “Thù gì vậy?”
Tần Thâm cong môi, “Không tiện nói, bí mật giữa đàn ông với đàn ông.”
“Thôi đi, còn đàn ông nữa chứ.” Bạch Đồ có phần buồn cười.
Tần Thâm khó tin cười một tiếng.
“Cậu có ý gì?”
Tần Thâm dừng lại, tóm lấy cổ áo Bạch Đồ kéo về sau.
“Nói rõ xem. Sao tớ không phải là đàn ông hả?” Tần Thâm ló đầu ra phía trước thăm dò, nhìn chằm chằm Bạch Đồ.
Bạch Đồ sợ hãi nói lắp: “Tớ… không nói…. không có nói cậu không phải đàn ông.”
Tần Thâm cười, “Vậy cậu cho rằng tớ rất đàn ông?”
Tần Thâm buộc Bạch Đồ cho một đáp án.
“Cũng không phải rất đàn ông.” Bạch Đồ nói.
“Ồ, vậy quý cô đây cho câu trả lời chính xác nào.” Tần Thâm đi đến phía trước Bạch Đồ, hai tay khoanh ngực cúi đầu xuống, cụp mắt nhìn Bạch Đồ.
Nét mặt mang theo một chút tức giận.
Bạch Đồ nuốt nước miếng, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, hét lên với Tần Thâm: “Vốn cũng không phải là đàn ông mà, các cậu vẫn còn là xử nam, trừ khi cậu không phải.”
Bạch Đồ hét xong liền chạy, không quan tâm đến phản ứng của Tần Thâm.
Tần Thâm đứng dưới ánh mặt trời, mặt đỏ như trái cà chua.
Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh yêu thích của Bạch Đồ.
Chủ yếu là ngày mai Bạch Đồ sẽ tham gia lễ hội bia (1).
(1) Hay còn gọi là lễ hội tháng 10.
Lúc tan học, Bạch Đồ đang quét dọn lớp, Tần Thâm đi theo sau Bạch Đồ.
“Quốc Khánh cậu định làm gì?” Tần Thâm hỏi.
Bạch Đồ không muốn nói cho cậu, cô sẽ tham gia lễ hội bia, đối với học sinh cấp ba mà nói, cái này vốn cũng không phải là chuyện vang vẻ gì.
“Tớ ở nhà làm bài tập.” Bạch Đồ cúi đầu xuống nhìn giày, tay khẩy cây chổi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Thâm cụp mắt nhìn Bạch Đồ một cái.
“Vậy tớ đi tìm cậu.” Tần Thâm tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống nhìn Bạch Đồ từ dưới lên.
Bạch Đồ hơi chột dạ không dám nhìn Tần Thâm, nhưng Tần Thâm cứng rắn nhìn Bạch Đồ, ánh mắt cô ở đâu cậu cũng theo tới chỗ đó.
Cuối cùng Bạch Đồ không chịu nổi: “Không được, tớ muốn ôn tập, không ra khỏi cửa.”
Bạch Đồ cắn má, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Tần Thâm đứng thẳng người dậy, “Vậy được. Đến lúc đó gặp.”
Bạch Đồ muốn mắng cậu ta có phải là điếc không. Đã nói không ra khỏi cửa, còn đến lúc đó gặp.
Bạch Đồ không dám tiếp xúc với Tần Thâm nữa. Quay người vội vội vàng vàng quét rác.
Quét xong đóng cửa, Tần Thâm xách túi rác lên.
“Tại sao chỉ có mỗi mình cậu quét rác?” Tần Thâm hỏi câu mà lúc đầu đã muốn hỏi.
“Các cậu ấy có việc.” Có việc hay không Tần Thâm không biết, nhưng bắt nạt Bạch Đồ cậu biết.
Tần Thâm xách túi rác đi về phía thùng rác. Thoáng nhìn qua danh sách dán trên tường, ánh mắt lạnh lùng.
Về đến nhà, Bạch Đồ liền đem quần áo mấy năm trước của Bạch An Chi ra mặc thử.
Loay hoay trong phòng hồi lâu, rốt cuộc tìm được một món vừa vặn người lại không khoa trương.
Là một cái váy liền màu trắng. Bạch An Chi mặc đến đầu gối, Bạch Đồ mặc thì qua đầu gối một chút.
Hôm lễ hội bia ấy, Bạch Đồ trong phòng mặc cái váy liền hôm qua vào. Sau đó ngồi trước ngăn tủ của Bạch An Chi, bôi bôi vẽ vẽ.
Lúc xuống lầu dọa dì Thúy giật mình.
“Ôi, A Đồ, cháu muốn hù chết dì à.” Dì Thúy che lấy ngực nói.
Bạch Đồ xấu hổ cười hai tiếng. “Nào có.”
Xoay một vòng, váy phồng lên theo.
“Dì Thúy, dì thấy cháu đẹp không?” Bạch Đồ lần đầu tiên làm điệu như thế.
Dì Thúy gật đầu, “Rất đẹp, con nhóc này, mặc váy rất xinh đẹp.” Dì Thúy từ đáy lòng mà nói.
Bạch Đồ nằm nhoài lên bàn, “Thế dì Thúy, dì cảm thấy cháu thế này có còn trẻ không?”
“Trưởng thành hơn trước một chút.” Dì Thúy nói.
Bạch Đồ nhảy dựng lên, “Phải thế chứ, cảm ơn dì Thúy.
Sáu giờ ngày 1 tháng 10. Bạch Đồ đứng trên sân khấu.
Đám người chung quanh huyên náo. Rất nhiều người đến đây quan sát.
Bạch Đồ mím môi cúi đầu, không dám hướng nhìn bên dưới sân khấu. Ngón tay xoắn vào nhau. Trán đổ đầy mồ hôi.
Khua chiêng gõ trống, giống như nhà ai kết hôn vậy, Bạch Đồ im lặng đảo mắt khinh trong lòng.
“Được rồi được rồi, yên lặng.” Một người chủ trì đôn hậu đứng chính giữa sân khấu. Cái loa của mấy quầy hàng trong chợ vang lên.
Vừa khéo Bạch Đồ đứng cách đó không xa, màng nhĩ cũng sắp thủng.
Bạch Đồ nghe người chủ trì vẫn chưa nói xong lời dạo đầu chẳng có dinh dưỡng, buồn bực ngán ngẩm lướt mắt nhìn xuống sân khấu.
Thấy có ánh mắt của một người nhìn cô chằm chằm.
—— Tần Thâm.
Góc độ của Bạch Đồ, chỉ có thể nhìn thấy cậu mặc áo thun màu đen. Đứng trong đám người.
Không còn đồng phục. Nhưng người vẫn phát ra hào quang như cũ.
Cặp mắt Tần Thâm hơi nheo lại, cả người tản ra tín hiệu nguy hiểm.
Cậu đang nhìn cái người trang điểm thành “nữ sinh trưởng thành” trên sân khấu kia. Đó căn bản chính là A Đồ mà.
Tần Thâm bắt gặp tầm mắt của Bạch Đồ.
Hai người giống như xác nhận tính chân thực của nhau.
Lúc hai người đang thất thần.
Người chủ trì tuyên bố nội quy thi đấu: Giới hạn trong nửa tiếng, uống hết một két bia. Sau đó đi thẳng. Gót chân này ở trước mũi chân kia, cứ xen kẽ liên tục mà bước đi. Đi hết một đường thẳng. Nếu như thành công, đã có thể lấy được tiền thưởng.
Giải nhất: 1000 tệ.
Giải nhì: 800 tệ.
Giải ba: 500 tệ.
Giải khuyến khích: một két bia.
Người chủ trì nói xong, giới thiệu tên toàn bộ thí sinh dự thi.
Lúc đọc đến Bạch Đồ, tên đổi thành Bạch An Chi.
Tần Thâm híp mắt. Xác nhận nhiều lần. Người trước mắt rõ ràng là Bạch Đồ, trừ khi mắt mình có vấn đề.
Huống hồ cũng chưa từng nghe Bạch Đồ nói có sinh đôi. Tại sao xuất hiện một người giống y như đúc, tên lại để thành Bạch An Chi.
Tần Thâm phiền não có chút không thể lí giải.
Người chủ trì: “Đây chính là quán quân năm ngoái của chúng ta. Bạch An Chi. Tiểu thư Bạch.”
Chung quanh lập tức vang lên từng đợt tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay.
Bạch Đồ bị cảnh tượng ồn ào náo nhiệt cắt đứt tâm tư, không suy nghĩ tại sao Tần Thâm xuất hiện ở đây nữa.
Người chủ trì lại tuyên bố: “Bắt đầu.”
Lấy lại tinh thần.
Bạch Đồ bất chấp sắc mặt đen kia của Tần Thâm. Nhanh chóng mở nắp chai thủy tinh ra.
Rất nhanh đã uống hết một chai.
Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Người chủ trì vui vẻ điều tiết bầu không khí: “Xem ra quán quân năm ngoái của chúng ta vẫn rất lợi hại, một năm không gặp. Càng ngày càng uống được nhiều hơn.”
Chung quanh mấy nam nhân đồng thời tuyển thủ dự thi. Nghe được lời của người chủ trì lập tức quay đầu nhìn Bạch Đồ.
Âm thầm so sánh.
Có trời mới biết Bạch Đồ có thể uống nhiều cỡ nào, năm ngoái một nhóm đàn ông đã thua bởi Bạch Đồ.
Đến mức đã qua một năm, nhân duyên của Bạch Đồ cũng không thể nào tốt.
Nhưng đối với Bạch Đồ mà nói, có tiền mới là vương đạo.
Uống rượu mất đi mấy chú đối với cô mà nói cũng không vấn đề gì.
Một bình rồi lại một bình, Bạch Đồ uống không ngừng nghỉ.
Chú Vương và dì Thúy ở dưới sân khấu la to cổ vũ: “Bạch Đồ, cố lên.”
Tần Thâm tức giận. Muốn thoát khỏi đường cảnh giới xông lên lôi Bạch Đồ xuống.
Nhưng mới vừa chạm tới, đã bị một đám người vây quanh.
Làm thế nào cũng không vào được.
Cậu nhẫn nhịn cơn tức giận, nhìn sang chú Vương hỏi: “Cô bé kia rõ ràng là vị thành niên, tại sao có thể tham gia lễ hội bia này.”
Chú Vương liếc mắt nhìn Tần Thâm.
Chỉ thấy Tần Thâm cầm nắm đấm, dáng vẻ tức giận.
“Cái này nhóc không biết đâu? Con phố này ai mà không biết Bạch Đồ uống bia lợi hại hơn bất kì người nào. Năm ngoái, người ta còn giành được giải nhất. Nhóc chớ xem thường con bé.”
Trông chú Vương có phần kiêu ngạo, giống như đây là mặt mũi của ông vậy.
Tần Thâm muốn cho một quyền qua.
Dì Thúy nghe xong phụ họa: “Đúng thế. A Đồ rất lợi hại, thành tích tốt, giỏi giang. Chỉ có gia đình không tốt. Ba đã chết, mẹ lại. . .”
Chú Vương giật giật áo dì Thúy. Ánh mắt ra hiệu không nên nói nữa.
Tần Thâm nghe thấy lời dì Thúy nói, liên tưởng đến phần thưởng nhân dân tệ.
Tần Thâm nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, không nhịn được thốt ra một câu thô tục: “Mẹ kiếp.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Thâm: Cậu biết tớ là xử nam?
Bạch Đồ: Chẳng lẽ không phải? (mặt cười mỉm)
Tần Thâm: Ừ, tớ chỉ trung với cậu!
Mục lục|