Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 3


trước sau

Thực ra, tớ cảm thấy nghèo không đáng sợ, đáng sợ chính là xem thường người nghèo.

– Bạch Đồ –

Edit: Nai

Chương 3: Nickname ‘Bạch cô nương’

Tiếng chuông vào học reo lên, giáo viên chủ nhiệm giẫm lên tiếng chuông vào lớp đúng giờ.

Đập quyển sách xuống bục giảng ‘ầm’ một tiếng, quát to với hàng nam sinh phía sau: “Phía sau, đứng lên cho tôi, không biết đã vào học sao?”

Bạch Đồ xoay người nhìn qua, vẫn là nhóm người đó, Lý Minh, Trần Ôn và mấy người ở bàn trước bị đánh thức, chỉ có duy nhất Tần Thâm vẫn còn đang say giấc nồng.

Chủ nhiệm lớp nhìn rồi hít sâu một hơi, vỗ bàn, quát: “Quay đầu lại hết cho tôi, vào học.” Người trong lớp nhìn bộ dạng ‘mềm nắn rắn buông’ này của thầy, cũng không nhịn được líu lưỡi.

Các bạn học khác xì xào bàn tán: “Cái gì chứ, chỉ dám tỏ vẻ oai phong trước mặt chúng ta, có gan đến trước mặt Tần Thâm đi.” Bạch Đồ nhìn thầy, chỉ thấy ông ấy làm như không nghe, quay người lại viết kiến thức trên bảng đen.

Bạch Đồ cúi đầu lặng lẽ ghi bài, chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp thu dọn đồ đạc xong, cầm theo ly nước: “Bạch Đồ, đến văn phòng của thầy.” Bạch Đồ nhìn thầy trên bục, gật đầu một cái. Đứng lên đi theo thầy ra ngoài.

Tần Thâm mới vừa tỉnh ngủ nằm nhoài tại chỗ, đã thấy Bạch Đồ theo thầy ra cửa, khó hiểu nghiêng đầu: “Lý Minh, thầy gọi cô ấy đi làm gì?” Lý Minh vừa định nói, đã bị một nữ sinh cắt ngang: “Anh Thâm, anh không biết à? Bạch Đồ đi viết xin trợ cấp cho học sinh nghèo, năm ngoái em với cậu ta chung lớp, cậu ta cũng đi viết.” Giọng nói nữ sinh nũng nịu truyền vào tai.

Tần Thâm nhíu mày, không vui nhìn nữ sinh nọ: “Cậu gọi ai là anh Thâm? Tôi không có em gái.” Rồi quay đầu nhìn Lý Minh và Trần Ôn: “Nhà cô ấy rất nghèo sao?”

Lý Minh gật đầu, “Chuyện nhà cô ấy nghèo toàn trường đều biết.” Trần Ôn gật đầu theo, “Với lại, nghe đâu ba cậu ấy mất rồi.”

Tần Thâm không nói thêm gì nữa, nhếch ghế lên ngồi thẳng, sờ sờ túi tiền, đứng dậy rời đi.

Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp đưa tài liệu cho Bạch Đồ, Bạch Đồ nhận lấy. Thuần thục điền vào tài liệu rồi đưa cho thầy. Tay thầy chủ nhiệm cầm bút huơ huơ, Bạch Đồ gật đầu, đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, mùi khói thuốc lá quen thuộc nồng nặc truyền đến, Bạch Đồ không khỏi thầm than: Đúng là thần mà, to gan như vậy.

Quay về phòng học, Bạch Đồ về chỗ viết bài tập cho khách hàng Tần Thâm. Kể từ khi Tần Thâm đưa bài tập cho cô, những lần tiếp theo đều là Tần Thâm đưa cho cô, mà mọi người xung quanh giống như không quan tâm tới chuyện làm ăn của cô nữa, Bạch Đồ không khỏi lắc đầu, xem ra Tần Thâm là người xui xẻo. Chặt đứt con đường tiền tài của cô.

Tần Thâm đi qua, đúng lúc Bạch Đồ ngẩng đầu, mùi thuốc lá truyền đến, Bạch Đồ líu lưỡi: Hóa ra là cái tên tiểu tử ngu ngốc này hút thuốc.

Bạch Đồ không để ý tấm tắc hai tiếng, Tần Thâm lùi lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ: “Sao thế?”.

Bạch Đồ vội vàng lắc đầu xua tay: “Không không không, tớ cảm thấy chữ của cậu quá đẹp.” Bạch Đồ cầm vở lên chỉ vào chữ bên trong, cười nói. Tần Thâm cầm lấy vở, nở nụ cười. Ngón cái và ngón giữa chạm nhau gảy quyển vở một cái, nhìn Bạch Đồ rồi ‘chậc’ một tiếng, “Tớ cũng thấy vậy.”

“Đúng không đúng không, tớ cũng thấy vậy.” Bạch Đồ chân chó (1) nói.

(1) nịnh hót, nịnh bợ.

Tần Thâm không nói gì trả vở lại cho Bạch Đồ, Bạch Đồ nhận lại, tiếp tục viết. Viết viết mới thấy tất cả chữ bên trong vở của Tần Thâm đều là chữ của mình, vậy vừa nãy…

Bạch Đồ che mặt: Ôi.

Tần Thâm ngồi vào chỗ ngồi đằng sau, nhìn mấy người xung quanh hăng hái ghi chép. Cậu để đồ uống trong tay lên bàn, cúi đầu: “Tụi mày đang làm gì vậy?”

Lý Minh uất ức nhìn Tần Thâm: “Anh Thâm, không phải anh bảo bọn em tự viết bài tập của mình sao?” Trần Ôn gật đầu theo.

Tần Thâm lấy tay khép hờ miệng, khụ khụ hai tiếng. Ngón trỏ sờ sờ chóp mũi: “Nhưng tao cũng không nói tụi mày không được đưa cho Bạch Đồ viết.”

Lý Minh khó hiểu ‘hả’ một tiếng: “Anh Thâm, anh quên rồi sao? Mấy hôm trước anh nói bọn em tự viết bài tập của mình mà.” Tần Thâm trừng mắt liếc Lý Minh, lên tiếng: “Nói đúng hơn là, tụi mày viết một nửa, sau đó đưa cô ấy viết, nhiều người đưa cùng lúc như vậy, cô ấy sẽ viết cho tao chậm.”

Lý Minh lại ngạc nhiên, “Không phải, anh Thâm, không phải là anh…” Lý Minh nói còn chưa dứt lời, Trần Ôn khụ khụ hai tiếng: “Anh Thâm nói rất có lý, nhiều bài tập đưa cùng lúc như vậy, nhất định cô ấy không để tâm đối đãi anh.”

Tần Thâm gật đầu: “Sau này tụi mày viết một nửa rồi để người viết đi.” Lý Minh nghi hoặc nhìn Trần Ôn.

“Tiền tao đưa cho.” Tần Thâm nằm nhoài trên bàn nói.

Bạch Đồ nhìn tiền kiếm được trong túi, muốn cười lại ra sức chịu đựng….

Chuyện làm ăn mấy ngày nay rất tốt….

Trên đường về, Bạch Đồ nhảy nhót tới chợ bán thức ăn mua một miếng thịt nạc, lại xa xỉ cho mình thêm một cái đùi gà, chợt thấy cái hẻm nhỏ đã thuận mắt hơn nhiều.

Bạch Đồ đặt cặp sách vào phòng khách, khiến cho phòng bếp nho nhỏ vang lên ‘ầm ầm’.

Đêm khuya, Bạch Đồ nằm ghế nằm trên sân thượng, hai tay gối sau ót, hai chân vắt chéo. Hóng gió mát, quả thực rất thoải mái.

Trời chưa sáng Bạch Đồ đã rời giường, mở cửa, khắp phòng khách là quần áo, vụn vặt lẻ tẻ. Bạch Đồ khom lưng nhặt lên, quần lót gợi cảm của phụ nữ cùng với váy liền áo bó sát người, Bạch Đồ thả nó trên ghế sô pha.

Trên đất còn vứt cả quần tây và áo sơ mi của đàn ông, Bạch Đồ giẫm lên, đi vào phòng.

Bạch Đồ mặc đồng phục xong, đeo cặp sách lên lưng rồi ra ngoài.

Đi đến cổng trường, thấy một đám nữ sinh, Bạch Đồ cúi đầu, mà đám nữ sinh kia dường như thấy được, cất bước đi về phía Bạch Đồ, Bạch Đồ vắt chân lên cổ mà chạy vào trong trường.

Chạy một mạch đến tòa nhà dạy học. Cô thở phào nhẹ nhõm. Vẫn chưa ổn định tinh thần, người nào đó sau lưng ra sức giậm chân một cái, hét lên, “Này.”  

Bạch Đồ ‘á’ một tiếng, xoay người, thấy một tay Tần Thâm đeo cặp sách sau lưng, một tay bỏ túi quần, nhếch miệng cười.

Trong đầu Bạch Đồ mắng: Con mẹ cậu. Nhưng giây tiếp theo, Bạch Đồ nở nụ cười trên mặt: “Sao thế?”

Tần Thâm nhún vai, buồn bực ngán ngẩm mở miệng: “Thấy cậu vội vã cuống cuồng, chỉ muốn dọa cậu một chút thôi.” Bạch Đồ nhẫn nhịn kích động mắt trợn ngược (2), nuốt nước miếng: “Đúng vậy, thật sự rất đáng sợ.”

(2) Ảnh minh họa

upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/2/...

Tần Thâm khuỵu gối, mắt nhìn Bạch Đồ: “Sao cậu lại sợ tớ như vậy?”

Hai người sát lại rất gần, Bạch Đồ nhìn Tần Thâm kỹ một chút, một lỗ chân lông trên mặt cũng không có, vẫn luôn biết mũi cậu ta rất cao, nhìn gần mới biết mũi cậu ta còn có một đoạn xương nhô lên, trong lòng Bạch Đồ không khỏi hâm mộ.

Tần Thâm thấy Bạch Đồ nhìn chằm chằm mũi cậu, đứng dậy “Chậc” một tiếng, lấy ngón trỏ khẽ gãi chóp mũi từ dưới lên trên, mắt nhìn xung quanh, vượt qua Bạch Đồ đi lên cầu thang, trong miệng còn nói: “Tớ biết tớ đẹp trai, cậu cũng không nên nhìn tớ như vậy chứ.”

Bạch Đồ có chút buồn bực về lớp, để cặp sách xuống, lấy bình nước ra đi đến bục giảng rót nước. Cẩn thận suy tư một lúc, thầm quyết tâm, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, cởi giày ra, đem số tiền kiếm được trong túi mấy ngày qua nhét vào trong giày.

style="color: #000000;">Bạch Đồ khẽ hát ngâm nga, hài lòng đi về lớp, đi vào trông thấy một đống người tụ tập một chỗ, không biết đang thảo luận gì, Bạch Đồ cũng muốn nhìn thử, nhưng một đám người đứng ở đó, không có một kẽ hở nào.

Đứng ở sau lưng chờ, “Bọn họ đang thảo luận hội thể thao.” Một giọng nói vang lên, Bạch Đồ thuận nhìn sang, liền thấy một nam sinh sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người kia.

Bạch Đồ gật đầu, không biết đối phương có phải nói chuyện với cô không.

“Cậu muốn tham gia không?” Giọng nói nọ lại vang lên lần nữa.

Bạch Đồ chỉ chính mình: “Hỏi tớ ư?” Nam sinh gật đầu. Bạch Đồ nhìn kỹ một hồi, bỗng bừng tỉnh: “A, cậu là Cố Thừa Phong.” Một siêu cấp học bá (3).

(3) Học bá: chăm chỉ học nên điểm cao.

Cố Thừa Phong khẽ gật đầu, không nói gì. Cảm giác cô vẫn không nhận ra cậu. Cố Thừa Phong thầm nghĩ trong đầu.

“Tớ không tham gia, tốn thời gian lại còn phí sức.” Bạch Đồ lắc đầu, nói với Cố Thừa Phong.

Cố Thừa Phong ‘ồ’ lên, nhìn Bạch Đồ: “Nhưng mà, giải nhất 3000m phần thưởng là 300 tệ.”

Bạch Đồ ‘hả’ một tiếng, sau đó nói với Cố Thừa Phong một câu “Cảm ơn” rồi cố gắng chen vào đám người.

Cố Thừa Phong còn nghe được giọng cô nói: “Tớ đăng kí, tớ đăng kí.”

Cố Thừa Phong cúi đầu cười cười, nét mặt không còn lạnh lùng nữa, giống như là băng tan.

Tần Thâm ngồi phía sau nghe Bạch Đồ la to: “Tớ đăng kí, tớ đăng kí.” Bèn tìm bóng dáng Bạch Đồ: “Bọn họ đang làm gì?”

“Đăng kí hội thể thao, có điều nghe nói giải nhất 3000m lần này được thưởng 300 tệ.” Lý Minh giải thích.

Tần Thâm ‘chậc’ một tiếng, hướng về phía Bạch Đồ gọi, “Này, Bạch Đồ”, không có phản ứng.

Tăng lớn âm lượng: “Bạch Đồ”. Vẫn không có phản ứng.

Tần Thâm đứng lên, hướng về phía Bạch Đồ la to: “Bạch cô nương.”

Đúng lúc Bạch Đồ bị gạt ra, nghe được ‘Bạch cô nương’. Cẩn thận suy tư một hồi, trong lớp chỉ có cô họ Bạch. Vội đáp: “Tớ ở đây.” Rồi sau đó mới phát hiện người nọ là Tần Thâm.

Tần Thâm cười. Thật sự cười. Mi mắt cong cong. Khiến cho nữ sinh trong lớp nhỏ giọng kích động.

Ngoắc ngoắc ngón trỏ với Bạch Đồ, “Bạch cô nương, cô lại đây.” Bạch Đồ bị cặp mắt đào hoa của Tần Thâm nhìn có hơi khẩn trương. Chậm rãi đi qua.

“Gọi tớ làm gì?” Bạch Đồ ngẩng đầu nhìn Tần Thâm hỏi.

Bạch Đồ cao đến ngực Tần Thâm, giờ phút này Tần Thâm trông thấy đôi mắt to của Bạch Đồ chớp chớp, lông mi dài, nhấp nháy nhấp nháy.

Yết hầu Tần Thâm khẽ lên xuống, cậu lấy tay vuốt nhè nhẹ, nhẫn nhịn ý nghĩ muốn véo khuôn mặt trẻ con mập mạp của Bạch Đồ.

“Cậu ầm ĩ ảnh hưởng đến tớ ngủ.” Tần Thâm nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ nói.

Bạch Đồ không cam lòng, nhưng lại e ngại thân phận không dám nói lời nào.

“Được, tớ biết rồi, vậy không có việc gì, tớ về trước.” Bạch Đồ nhàn nhạt trả lời.

Tần Thâm vẫn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, gật đầu mấy cái, “Ừm, yên tĩnh một chút.”

“Tần Thâm, có phải cậu bị sốt rồi không? Sao tai cậu lại đỏ như vậy?” Bạch Đồ nhón chân nghiêng đầu nhìn Tần Thâm.

Tần Thâm ho khan, ngón trỏ sờ sờ chóp mũi: “Không có, cậu về đi.”

Bạch Đồ gật đầu, sải bước đi.

Lý Minh và Trần Ôn ngơ ngác nhìn Tần Thâm, khóe miệng giật giật. Hầu hết mọi người đều vây quanh chuyện hội thể thao không chú ý đến tương tác của hai người mới nãy. Nhưng Lý Minh và Trần Ôn lại chứng kiến toàn bộ quá trình.

Hai người trao đổi ánh mắt, nhưng chỉ thấy sau khi Bạch Đồ đi rồi, Tần Thâm ngồi xuống, lại nằm nhoài lên bàn ngủ.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện