+
Chuyện yêu cậu, tớ không bàn bạc với bất kỳ người nào, yêu thì yêu thôi.
- - Tần Thâm
Quanh năm suốt tháng, đông đi xuân tới. Có nghĩa là một năm mới lại đến.
Bạch An Chi cùng Bạch Đồ ra ngoài mua sắm đồ Tết, đây là lần đầu tiên hai người sóng vai đi siêu thị.
Bên trong siêu thị ồn ào náo động này, trong đám người rộn rộn ràng ràng, quan hệ của hai người không còn khoảng cách dư thừa nữa, bọn họ vừa cười vừa trò chuyện.
Mấy khu vực đều đi dạo qua, Bạch Đồ đi tới đi lui luôn cảm giác sau lưng có người đi theo mình, lúc quay đầu nhìn thì lại không thấy, giữa lúc đang phiền não, Bạch An Chi cầm lấy một hộp bánh quy kem phô mai để vào trong xe mua sắm.
"Con ăn cái này không?" Bạch An Chi có phần sốt sắng hỏi, vì vừa rồi hỏi mấy món Bạch Đồ đều không thích ăn, nhưng Bạch Đồ không nói, tuy nhiên Bạch An Chi có thể nhìn ra biểu cảm của Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhận lấy, bỏ bánh bích quy vào trong xe mua sắm, gật đầu nói: "Dạ, thích. Con thích ăn bánh bích quy này nhất."
Bạch An Chi thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Vậy là tốt rồi, thế chúng ta sẽ mua nhiều một chút."
Hai người lại đi dạo một lúc, đi tới nơi có biểu tượng nhà vệ sinh, Bạch An Chi hỏi: "Con muốn đi nhà vệ sinh không?"
Bạch Đồ lắc đầu, "Mẹ đi không? Con ở đây trông."
Bạch An Chi gật đầu, nói xong quay người đi nhà vệ sinh.
Ngay lúc Bạch Đồ đang ngồi ở khu nghỉ đồng thời chờ Bạch An Chi, không biết đã quay đầu lại lần thứ mấy phút chốc, Bạch Đồ đột nhiên nhìn thấy người nọ.
Cô đứng lên, đi mấy bước đến trước mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm, tức giận nói: "Cậu làm gì mà đi theo tớ lại không cho tớ hay."
Tần Thâm thấy hành tung bại lộ, cũng không còn trốn nữa, chỉ lúng túng một lúc lấy ngón trỏ sờ chóp mũi, giải thích: "Đây không phải... có trưởng bối đang ở đây mà."
Bạch Đồ liếc Tần Thâm một cái, Tần Thâm mặt dày đi lên kéo lấy tay Bạch Đồ, "Thích ăn bánh bích quy à?" Cậu lấy lòng hỏi.
Bạch Đồ nghe vậy "ừ" một tiếng, "Xem ra còn nghe lén không ít, anh Thâm." Ngữ khí Bạch Đồ chanh chua, làm cho Tần Thâm cười lớn.
Phút chốc một cái liếc mắt bay tới, cậu lập tức ra vẻ trở nên nghiêm túc, nói khẽ bên tai cô: "Đừng tức giận, năm mới tớ dẫn cậu đi chơi."
Bạch Đồ hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Tớ suy nghĩ một chút."
Tần Thâm nhướn mày, cong môi cười một tiếng: "Không suy nghĩ."
Bạch Đồ dẩu môi, "Bá đạo."
"Chỉ bá đạo với cậu." Tần Thâm bóp mũi Bạch Đồ một cái, "Cũng không biết mặc nhiều chút." Dứt lời, cởi khăn quàng cổ của mình xuống, choàng vào cổ Bạch Đồ.
"A Thâm, tớ không cần, bây giờ tớ hơi nóng." Bạch Đồ đưa tay muốn cởi khăn quàng cổ xuống.
Tần Thâm tay nhanh lẹ mắt đè lại tay Bạch Đồ, tay đều lạnh, còn nói nóng!
Ánh mắt cậu lạnh băng, vứt ra mấy chữ: "Hình như tớ phải thăm bác gái một chút. Không biết bác gái ở đâu."
Bạch Đồ nghe vậy tay ngừng tháo khăn, miệng cười ngỏn ngoẻn quàng nó lại lần nữa, giả bộ ho khan vài tiếng nói: "Tớ cảm thấy lại không nóng nữa. Khăn quàng cổ của cậu rất tốt."
Tần Thâm nhếch môi, xoa tóc Bạch Đồ, bất đắc dĩ nói một câu: "Cậu là đứa ba phải (1) đáng yêu nhất."
(1) Thực ra chỗ này là cỏ đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió -> chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.
Bạch Đồ á khẩu.
Lúc Bạch An Chi đi ra trông thấy Bạch Đồ đang đứng bên cạnh xe mua sắm, bộ dạng không khác lúc bà đi vào là mấy.
Nhưng vừa nhìn từ xa thì... Bạch An Chi luôn cảm thấy chỗ nào đó không giống. Nhưng lại không nói nên lời.
Chờ đến lúc trên đường về nhà, Bạch An Chi mới biết được, trước khi vào cửa quay người hỏi cô: "Khăn quàng cổ của con ở đâu ra vậy?"
Bạch Đồ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Bạch An Chi, ánh mắt ấy giống như nói: Té ra mẹ mới nhìn thấy ư?
Tất nhiên hỏi như vậy, chắc chắn Bạch Đồ sẽ không nói thật... cô thản nhiên đi vào trong nhà, nghĩa chính ngôn từ (2) nói: "Buổi sáng con mang theo đi ra."
(2) Nghĩa chính ngôn từ câu từ nghiêm khắc, nội dung lời lẽ chính đáng.
Bạch An Chi nghi ngờ một chút, bà nhận ra thương hiệu món đồ này, rất đắt... làm sao A Đồ có thể mang từ trong nhà ra ngoài...
Bà đang định hỏi, giây tiếp theo Bạch Đồ đã đặt cái túi ở phòng khách, chuyển chủ đề: "Mẹ, giúp con một chút."
Bạch An Chi ngây ngốc hoàn hồn, quên mất hỏi, trả lời: "Ồ, được."
***
Trước khi qua năm.
Bạch An Chi và Bạch Đồ cơm nước xong xuôi liền ngồi bên nhau không nói lời nào, không giống ngày đó trong đám người, nhiều người không sợ xấu hổ, lúc này chỉ có hai người, không có gì để nói, hai bên đều lúng túng.
Khi nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng xe máy ầm ầm một trận, Bạch Đồ lập tức đứng lên, từ lâu đã "thân ở Tào doanh tâm ở Hán" nói: "Mẹ, con ra ngoài một chút."
Bạch An Chi nén cười, lại bất đắc dĩ ra vẻ nghiêm túc nói: "Kết giao với người ta mọi thứ phải có mức độ."
Bạch Đồ sửng sốt, vừa định nói chuyện lại lo Tần Thâm đợi lâu, lập tức gật đầu, vừa đi vừa nói: "Dạ."
Cô mặc áo lông trắng mà Tần Thâm tặng, vừa ra khỏi cửa đã thấy Tần Thâm ngồi trên xe máy, cong chân chống trên đất.
Cậu trông thấy Bạch Đồ ra phút chốc nét mặt từ lạnh lùng trở nên nóng bỏng, từ gương mặt không cảm xúc gì biến thành nụ cười xán lạn.
Cậu vắt chân bước qua xe máy, đứng ngay ngắn, giang hai tay ra.
Bạch Đồ cười trong nháy mắt nhào đến, Tần Thâm giam cô trong ngực mình, vững vàng ôm lấy.
"Lại nghịch ngợm." Tần Thâm ôm Bạch Đồ cười nói.
Bạch Đồ không để ý tới cậu, một lúc sau, cô ngọ nguậy, Tần Thâm không buông, đơn giản vì xung quanh đây người đều đóng cửa ăn Tết rồi, Tần Thâm cũng không quan tâm, hôn lên môi Bạch Đồ, lúc buông ra, Bạch Đồ bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Lưu manh khoái giở trò."
Tần Thâm mỉm cười, bế Bạch Đồ ngồi lên xe, xoa xoa đầu cô, "Được rồi, dẫn cậu đi chơi." Cậu nhìn thoáng qua Bạch Đồ, bất đắc dĩ nói: "Lại không mang khăn quàng cổ, không sợ lạnh." Dứt lời, Tần Thâm đã cởi khăn quàng bít đã nóng trên cổ xuống, choàng lên cổ Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhe răng cười to.
Tần Thâm kề người ôm Bạch Đồ từ phía sau lưng, cưng chiều vò tóc cô.
Cậu buông cô ra, chân dài bước lên xe, "Ôm tớ."
Bạch Đồ ngoan ngoãn ôm.
Tần Thâm giả bộ ho khan mấy tiếng, Bạch Đồ hiểu ý, ôm cậu thật chặt.
Trên đường thuận lợi vô cùng, không có tuyết rơi, thời tiết thay đổi không còn rét lạnh như vậy.
Tần Thâm dừng xe ở một tiệm lẩu.
Bạch Đồ nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta tới đây ăn sao?"
"Tối nay chúng ta đi chơi, lần trước thấy cậu thích ăn lẩu, lại dẫn cậu tới." Cậu cười nói.
Bạch Đồ nghe vậy va đầu vào lưng Tần Thâm, dụi đầu,
nhỏ giọng nói: "Sao cậu tốt như vậy."
Tần Thâm cúi đầu cười khẽ, đưa tay bóp ngón tay Bạch Đồ.
"Chỉ đối tốt với cậu." Giọng nói Tần Thâm đi qua lưng rung rung truyền đến.
Bạch Đồ lại dụi đầu vào lưng Tần Thâm.
"Thật hâm mộ bạn gái của cậu, chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp nhỉ." Bạch Đồ không biết xấu hổ, làm cho Tần Thâm cười không ngừng.
"Tớ rất thích cô ấy, cậu giúp tớ hỏi xem cô ấy có thích tớ không." Tần Thâm nắm lấy tay Bạch Đồ, cúi xuống hôn lên.
"Cô ấy bảo tớ nói cho cậu biết là cô ấy rất thích cậu." Bạch Đồ trở tay túm ngược bàn tay Tần Thâm, Tần Thâm lại nắm lấy tay Bạch Đồ, mười ngón đan vào nhau, ở nơi cô không nhìn thấy gương mặt cười đầy sắc xuân, sau đó ung dung thản nhiên đem bút ghi âm cầm trong tay cất cẩn thận, quay người xuống xe.
Bạch Đồ toan xuống xe, cậu đã để tay dưới nách Bạch Đồ, ẳm Bạch Đồ đặt xuống đất.
Bạch Đồ đỏ mặt, ra vẻ tức giận, trừng mắt lườm Tần Thâm, "Cậu làm gì cũng không xấu hổ."
Tần Thâm dắt cô đi vào, giả bộ không hiểu với không biết gì, cực kì không biết xấu hổ mà nói: "Xấu hổ? Xấu hổ là cái gì thế?"
Bạch Đồ bị chọc tức đánh tay Tần Thâm một cái, Tần Thâm ôm chầm lấy Bạch Đồ, giam thật chặt.
Bạch Đồ kinh ngạc thốt lên, Tần Thâm cười, vẻ mặt thiếu đòn hỏi: "Còn muốn đánh nữa không?"
Cô phát cáu nhéo eo Tần Thâm một cái, thế nhưng áo quá dày nhéo không tới.
Bạch Đồ đổi mục tiêu, kéo tay cậu qua nhéo lên.
Cậu bật cười cúi đầu hôn trán Bạch Đồ, nói khẽ bên tai cô: "Mùa hè cho cậu nhéo."
Tần Thâm nói xong buông Bạch Đồ ra, Bạch Đồ lại nghĩ đến mùa hè khối cơ bụng kia, chẳng biết sao mũi có phần nóng nóng.
Từ trong tiệm lẩu đi ra, đường phố náo nhiệt vô cùng, Tần Thâm chạy xe dẫn Bạch Đồ đến một mảnh đất trống.
Bạch Đồ đi vào, chẳng biết sại sao, luôn cảm giác thời tiết xung quanh âm u, một chút không khí năm mới cũng không có, Bạch Đồ hơi run rẩy, Tần Thâm tiến lên trước.
Bạch Đồ lập tức kéo tay Tần Thâm qua, sợ hãi nói: "A Thâm, chúng ta về đi." Bạch Đồ nói chuyện miệng thở ra khói, tay nắm cậu có phần run run, Tần Thâm khẽ cười: "Có tớ ở đây, cậu sợ cái gì."
Tần Thâm dắt Bạch Đồ đi đến giữa mảnh đất, Bạch Đồ mới nhìn rõ, ở đó đặt một đống thùng giấy, đỏ cam vàng xanh màu sắc sặc sỡ.
"Đó là gì vậy, pháo hoa sao?" Bạch Đồ chỉ chỉ chỗ đó, quay đầu hỏi Tần Thâm.
Tần Thâm gật đầu, xoay đầu Bạch Đồ nhìn về phía pháo hoa.
"Muốn xem không?" Cậu cúi xuống bên tai cô thấp giọng hỏi.
Bạch Đồ mãnh liệt gật đầu: "Nhưng mà... chúng ta đốt pháo hoa rất nguy hiểm." Cô lo lắng nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm nghe vậy trán giật giật, nhẫn nhịn thôi thúc muốn đánh Bạch Đồ, vô cùng phẫn nộ nói: "Cậu xem thường tớ?"
Bạch Đồ chột dạ một trận lắc đầu: "Tuyệt đối không có." Cô giơ hai ngón tay lên thề với trời.
Tần Thâm hừ cười một tiếng, vò tóc cô một cái, thấy rối bời một cục, cậu khoan khoái nói: "Ở đây chờ tớ."
Tần Thâm nói xong cũng đi đến chỗ tập trung pháo hoa kia, Bạch Đồ thấy cậu bày pháo hoa dưới đất, tạo thành một vòng tròn, sau đó Tần Thâm đi qua, dắt Bạch Đồ đi vào trong vòng.
"Cái này... tớ đứng ở đây?" Bạch Đồ hơi run hỏi.
Tần Thâm gật đầu rồi lại lắc đầu, "Chính xác mà nói, là chúng ta đứng ở đây."
"Nghĩ gì thế?" Tần Thâm xoa xoa tóc Bạch Đồ, Bạch Đồ lắc đầu, Tần Thâm chậc một tiếng, không hài lòng nói: "Để tớ vò xem nào."
Bạch Đồ nghe lời đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không lắc đầu, Tần Thâm vò đủ liền thỏa mãn, cậu ngồi xổm trên đất, lấy bật lửa từ trong túi ra. Thấy bộ dạng Bạch Đồ vẫn rất sợ sệt, Tần Thâm xùy cười.
"Nếu như pháo hoa rơi xuống trúng một chút xíu trên người cậu, tớ lấy thân báo đáp." Tần Thâm vừa nói vừa châm lửa pháo hoa xung quanh.
Trong chớp mắt Bạch Đồ nghe thấy "phốc" một tiếng, pháo hoa xuất hiện, mang theo lốm đốm tinh quang, bùng cháy xung quanh Bạch Đồ.
Tần Thâm không nghe được câu trả lời của Bạch Đồ.
Pháo hoa là dạng bầu trời đầy sao, tia lửa vốn bay khắp nơi, nhưng Tần Thâm để khoảng cách xa, nên tia lửa không bay đến người Bạch Đồ được.
Bạch Đồ sốt ruột, vội nhìn Tần Thâm, vừa lúc Tần Thâm đốt cái cuối cùng, đi đến bên cạnh Bạch Đồ, nắm tay cô.
"Cậu vừa nói gì?" Tần Thâm vùi đầu vào bên tai cô hỏi.
"Tớ nói, thế không phải là hời cho cậu." Bạch Đồ nhón chân lên, hét bên tai cậu.
Tiếng lại bị pháo hoa át đi, nhưng lần này Tần Thâm nghe được.
Tần Thâm cười một tiếng, hai tay nhéo tai Bạch Đồ một cái: "Dù sao sớm muộn gì cũng phải hời cho tớ."
Bạch Đồ liếc mắt, bàn về không biết xấu hổ, ai cũng không sánh bằng Tần Thâm.
"A Đồ, pháo hoa đẹp không?" Tần Thâm gãi gãi tóc, cúi đầu nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngoảnh lại nhìn pháo hoa, không nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm đưa tay phủ lên đầu Bạch Đồ, Bạch Đồ vội đáp: "Đẹp lắm, A Thâm, thật là đẹp."
Tần Thâm ho một tiếng, không biết ngượng trả lời. "Tớ biết tớ đẹp mà."
Bạch Đồ bĩu môi lẩm bẩm, "Tớ không phải nói cậu."
Tần Thâm giam Bạch Đồ từ phía sau, để lưng của cô tựa vào người mình, giọng nói mang theo ý cười, hôn tai cô một cái, nhỏ giọng nói: "Kệ cậu, dù sao chỉ tớ có thể đẹp."