Ngày qua ngày.
Mặt trời mọc lên rồi lại lặn xuống, từ bình minh đến hoàng hôn lại đến đêm tối.
Năm học Mười hai giống như máy bay nhanh chóng bắt đầu.
Một năm này, thành tích của Tần Thâm tiến bộ rất lớn, làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là, thầy quản sinh Địa Trung Hải thế mà chỉ đích danh tuyên dương Tần Thâm trong đại hội.
Hôm đó thứ hai, trên đường chạy sân thể dục, mặt trời lên cao, hàng của lớp Tần Thâm vừa khéo đứng dưới gốc cây ngân hạnh lớn.
Gió nhẹ thổi đến, lá cây đung đưa, ánh nắng chiếu xuống, nửa bên mặt Tần Thâm phơi dưới ánh sáng mặt trời, nửa tối nửa sáng.
Thầy quản sinh đứng giữa sân khấu, cầm micro hăng chí mà nói: "Hôm nay, lúc trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi đẹp này, tôi, thầy quản sinh của các em -- Trâu Thiên Thành."
Còn chưa nói xong, có một số người biết nội tình nhìn Tần Thâm cười hì hì, trong mắt mang theo ý cười, bị Tần Thâm lườm mắt một cái, lập tức đứng thẳng, không dám nhìn Tần Thâm nữa.
Trâu Thiên Thành ho mấy tiếng, nói tiếp: "Gần đây, bạn học Tần Thâm của chúng ta, thay đổi thói quen xấu trước kia, cần cù hiếu học, thành tích nhảy vọt thêm một bước."
"Chúng ta hãy cho Tần Thâm một tràng pháo tay."
Ông nói xong, buông micro xuống, ra sức vỗ tay, các nữ sinh lớp khác đều không kìm nén được nội tâm kích động của mình, lặng lẽ nhìn sang Tần Thâm, mà một đám huynh đệ chơi thân với Tần Thâm kia, ngây ngốc đứng tại chỗ, vỗ cũng không được, không vỗ cũng không được.
Lúc ấy Tần Thâm đứng cuối hàng có phần đỏ mặt, theo bản năng nhìn về phía Bạch Đồ đang đứng ở giữa.
Cùng lúc Bạch Đồ cũng quay đầu nhìn Tần Thâm ở sau, cậu đứng bên dưới cây ngân hạnh, người khác mặc đồng phục trắng xanh thì xấu, còn cậu mặc vào thì tràn đầy cảm giác tuổi trẻ, giống như là đo ni đóng giày vậy, tự tin khoe ra, vài sợi tóc rối bị thổi bay rồi lại rơi xuống, cặp mắt đào hoa hiện lên ít tia sáng.
Chiều cao của cậu chính là tỉ lệ vàng theo như lời của thầy giáo, so với các nam sinh trong lớp đều cao hơn một chút, đứng ở chỗ đấy, giống như một phong cảnh đẹp đẽ, khuy áo đồng phục vẫn cài vào chặt chẽ như cũ, vòng sáng nhún nhảy trên vai cậu.
Chim nhỏ líu ra líu ríu trên cây, dựa theo tiếng của thầy quản sinh trên sân khấu, như là song tấu.
Bạch Đồ không khỏi nhớ đến một câu trong Kinh Thi: Tối tăm lạnh lẽo gió mưa, ò o gà gáy tiếng vừa vọng sang, khi em đã gặp được chàng, rằng lòng sao chẳng nhẹ nhàng yên vui? (1)
(1) Bản dịch của Tạ Quang Phát. Đây là bài thơ Phong vũ 1 của Khổng Tử trong Kinh thi.
Bạch Đồ đứng tại chỗ, trong lòng tốt đẹp, mím môi mỉm cười.
Tần Thâm trông thấy, khuôn mặt cũng dịu dàng theo, lén nháy mắt với cô.
Giọng của thầy quản sinh vẫn đang vang lên không ngừng.
Bạch Đồ đứng dưới ánh mặt trời, giơ ngón cái lên hướng về phía Tần Thâm đứng cuối hàng, khẩu hình nói mấy chữ.
Tần Thâm hiểu rõ mấy chữ đó, nói là: Cậu giỏi quá.
Ngượng ngùng phút chốc cũng biến mất, trong lòng Tần Thâm giống như đang bước trên kẹo bông gòn thơm ngọt, bước chân khe khẽ mềm mại, khắp nơi có thể ngửi thấy mùi thơm.
Đám người xung quanh quan sát ý cười nhàn nhạt trên mặt Tần Thâm, một đám người tôi đẩy cậu cậu đẩy tôi, rốt cuộc cũng có một con chốt thí hóng hớt phải ra trận, người nọ hắng giọng một cái to gan cười vang, "Không ngờ anh Thâm học lợi hại thế này."
Khóe môi Tần Thâm vẫn cười, liếc mắt nhìn nam sinh vừa nói chuyện, Tần Thâm cao hơn cậu ta nửa cái đầu, có hơi cụp mắt, mang theo ý thờ ơ nơi đuôi mắt, nhưng người kia lại cảm giác gáy mình lạnh run, cậu ta không khỏi nuốt nước miếng.
Tần Thâm lại không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Bạch Đồ.
Tất cả mọi người cho rằng Tần Thâm là kiểm tra gặp may nên thành tích tốt, thế nhưng chỉ có Trần Ôn biết, Tần Thâm mỗi ngày thức đêm khổ đọc, mỗi lần cậu bạn đến nhà Tần Thâm, ba Tần mẹ Tần liền cuống cuồng hỏi Trần Ôn liên tục, Tần Thâm trúng cái tà gì, khi biết được tin đồn Tần Thâm theo đuổi nữ sinh trong trường, mẹ Tần ôm bụng cười to.
"Cô bé này đúng là Bồ Tát sống, ngay cả tên ma vương Tần Thâm này đều có thể chế ngự, hôm nào rảnh bác muốn học tập con bé một chút." Đây là mẹ Tần đánh giá Bạch Đồ khi còn chưa gặp mặt.
Thời gian lớp Mười hai đã thật sự kiểm chứng câu nói kia: "Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa." Nhoáng một cái chớp mắt, một ngày một đêm, một đợt xuân hạ thu đông lại là một mùa hạ.
Thời gian của bọn họ vừa dài đằng đẵng lại xa xôi, vội vội vàng vàng trong đường hầm thời gian này, toàn bộ hình ảnh chợt lóe lên, không kịp dừng lại, bọn họ luôn cảm giác thứ gì đó rất xa, lại rất nhanh đã đến.
Trong một năm cuộc sống của đại đa số người cũng thay đổi theo.
Thay đổi lớn nhất là Bạch An Chi yên phận đi làm, không còn làm cái nghề để cho người ta khinh rẻ nữa.
Ba của Bạch Đồ, gần đây cũng tương đối chịu khó
tới, tóm lại mỗi lần đều là câu nói: "Tôi muốn dẫn Bạch Đồ đi."
Mỗi lần Bạch Đồ đều chẳng muốn để ý đến ông ta, mấy ngày nay số lần xuất hiện cũng trở nên ít đi, Bạch Đồ cho là ông ta từ bỏ, bản thân cũng lười đối phó.
Và còn một việc đó là, Tần Thâm đổi chỗ ngồi, có bạn ngồi cùng bàn, là Trần Ôn, có điều, điều đáng chúc mừng nhất là người trước mặt chính là Bạch Đồ.
Năm cuối lớp Mười hai, hai người đều trọ ở trường, Tần Thâm sớm tối chờ Bạch Đồ dưới ký túc xá nữ.
Bị thầy bắt được, Tần Thâm vẫn là câu nói ấy: "Em vẫn đang theo đuổi Bạch Đồ, Bạch Đồ không để ý đến em, tự em mặt dày mày dạn tiếp cận." Thời gian lâu dài, câu nói này dường như trở thành câu cửa miệng của Tần Thâm với thầy giáo, nhưng thấy thành tích học tập của Tần Thâm ngày một tốt hơn, thành tích của Bạch Đồ vẫn đứng thứ nhất thứ hai, không có thụt lùi. Các giáo viên cũng không nói gì nữa.
Thời gian thi đại học là giữa mùa hè, chữ số trên bảng đen được gạch đi, một trăm viết bằng phấn đỏ từ từ giảm bớt, hiện tại được đổi thành: Khoảng cách thi đại học còn một ngày cuối cùng.
Chữ trên bảng đen, là Bạch Đồ viết, từ một trăm ban đầu đến bây giờ là một. Tựa như đang nhắc nhở chính mình.
Cô nói cho chính mình biết đây là thời gian đếm ngược của bản thân, không liên quan đến người khác.
Tần Thâm thấy Bạch Đồ quay về phía bảng đen mà ngây người, đi lên vuốt vuốt tóc cô: "Sao thế?"
Tần Thâm hỏi xong, Bạch Đồ lắc đầu, thở dài rồi nói: "Chỉ là tớ cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh."
"Nghĩ gì thế? Chung quy cũng có lúc tan lúc hợp, chúng ta có thể coi đó là quý trọng trước mắt." Tần Thâm nắm tay Bạch Đồ, lau vết phấn trên tay cô sạch sẽ.
"Tần Thâm."
Tần Thâm nghe giọng điệu này, có phần bị hù dọa, ngẩng đầu lên, thấy mắt Bạch Đồ hồng hồng.
"Làm sao nào?" Tần Thâm xoa xoa tóc Bạch Đồ, ôm cô.
"Chỉ là tớ cảm thấy nếu như cậu với tớ không thi cùng một trường thì làm sao bây giờ?" Hai năm qua Bạch Đồ dường như ỷ lại vào Tần Thâm đã thành một loại thói quen.
Thói quen như hiển nhiên là đáng sợ nhất.
Ngực Tần Thâm buồn bực trì trệ thở ra một hơi, "Tớ đã nói, sẽ không để cậu một mình." Cậu xoa nhẹ gương mặt Bạch Đồ.
Đã được cậu nuôi béo nục rồi. Cậu nghĩ sau khi vào đại học cậu phải học nấu ăn, đến lúc đó mỗi ngày cậu sẽ làm bữa ăn tình yêu cho cô.
Bạch Đồ bĩu môi, "Chỉ là tớ suy nghĩ về nó, tớ cảm thấy khó chịu."
Tần Thâm ôm Bạch Đồ giam trong ngực mình.
"Vậy tớ nói thế này, A Đồ cậu nghe, bất luận cậu ở chân trời hay góc biển, cậu cũng là của Tần Thâm tớ."
Câu nói của Tần Thâm vang vọng bên tai Bạch Đồ, thanh âm giống như thuốc độc, ngấm vào trong xương Bạch Đồ.
Trọn đời bên nhau, vĩnh viễn không quên.
"Được." Cô đáp.
Bạch Đồ ôm Tần Thâm.
Sau khi tan học trường học yên tĩnh im ắng, khuôn viên trường nhuốm màu hoàng hôn.
Bên trong lầu dạy học lớp Mười hai, hai thiếu nam thiếu nữ rúc vào nhau, trên mặt nở nụ cười nhạt, đúng lúc này tiếng ve vang lên, mang theo âm nhạc đệm đặc thù của mùa hạ.
Hết chương 40.
Chú thích:
(1) Phong vũ 1
Phong vũ thê thê
Kê minh giê giê (giai giai).
Ký kiến quân tử,
Văn hồ bất di?
Dịch nghĩa
Mưa gió tối tăm lạnh lẽo (thuận tiện cho những cuộc hẹn hò).
Gà gáy ó o,
Khi đã gặp chàng rồi,
Nói rằng làm sao mà chẳng an vui được?
Chú giải của Chu Hy:
Chương này thuộc phú.
thê thê: khí lạnh lẽo.
giai giai (đọc giê giê cho hợp vận): tiếng gà gáy.
phong vũ: gió mưa mù mịt tối tăm, vì đó là lúc dâm bôn.
quân tử: chỉ người con trai mà nàng hẹn ước.
di: bằng lặng, yên vui.
Người con gái nói: đương lúc mà gặp được người nàng hẹn ước thì lòng nàng vui lên.
Nguồn: thivien