+
Tiếng sấm vang lên ầm ầm, tiếng mưa rơi tí tách đập vào cửa sổ.
Bạch Đồ tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vừa nhìn bên cạnh, trống trải, không có Tần Thâm.
Vừa rồi là mơ!
Giấc mơ từ khi hai người bắt đầu đến khi kết thúc.
Ồ.
Cô cẩn thận nhớ lại, mới biết khoảng cách kể từ đêm ấy, đã bảy năm trôi qua.
Sau khi đêm đó qua đi, bắt đầu ngày hôm sau cô và anh đã không còn gặp nhau nữa.
Dù thế nào cô cũng không ngờ là, đêm đó, lại là lần cuối của hai người. Và cô bị ép không từ mà biệt, rời xa anh.
Nghĩ đến đây, tim cô lại bắt đầu đau.
Giấc mơ vừa rồi rõ ràng như vậy, đủ loại của hai năm ấy, kể cả từng câu đối thoại giữa họ, ở trong giấc mơ của cô, tất cả đều hiện lên rõ nét một lần từ đầu đến cuối.
Kỷ niệm giống như đưa cô nhớ về quá khứ, có lẽ trời mới biết cô đã quay về, nói cho cô, cô từng trải qua những ngày tháng xanh thẳm, nói với cô, toàn bộ những gì đã qua, cô không nhịn được hốc mắt chua xót.
Bạch Đồ đứng dậy đứng bên cửa sổ, mở hé cửa ra, sắp sáu giờ nên bầu trời mờ mờ, có thể là do trời mưa.
Cô kéo cửa sổ ra một khe nhỏ, vươn tay ra ngoài.
Mưa rơi xuống lòng bàn tay cô, khiến cô có hơi đau, giọt mưa thuận thế bật lên, một vài giọt mưa bắn vào mắt cô.
Gió gào thét.
Mắt cô đỏ hoe, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Bạch Đồ đi đến bên giường, mặc cho cửa sổ mở, gió thổi vào.
Cô ngồi dưới đất, tựa lưng vào thành giường. Đưa tay qua tủ đầu giường, cầm lấy một đồ màu đen có hình dạng tương tự như cây bút.
Là bút ghi âm!
Bên ngoài bút ghi âm giống như được chủ nhân thường xuyên vuốt ve, dẫn đến vốn trơn bóng lại tróc một ít vỏ.
Bạch Đồ nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.
Đây là bút ghi âm mà sinh nhật Tần Thâm đưa cho cô.
Bạch Đồ vừa định ấn mở nghe giọng nói mấy năm nay không nghe được một chút, chỉ nghe vang lên tiếng gõ cửa.
"A Đồ, tỉnh rồi sao?"
Là giọng của Cố Thừa Phong.
Bạch Đồ đứng dậy, chân bước loạng choạng mấy lần, duỗi tay gạt nước mắt, đi tới bên cửa, mở cửa ra.
"Chuyện gì thế?" Bạch Đồ vừa mở cửa vừa nói.
"Tớ đến nói cho cậu, lát nữa tớ muốn ra ngoài." Cố Thừa Phong đưa cái túi trong tay qua cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngẩng đầu lên.
Cố Thừa Phong vừa nhìn đã thấy hai mắt cô sưng đỏ, cậu ta lo lắng hỏi: "Sao cậu khóc?"
"Tớ không có, vừa rồi mắt khó chịu, dụi một cái." Bạch Đồ cúi đầu nhìn giày mình.
Cố Thừa Phong còn muốn hỏi gì đó, Bạch Đồ lại ngẩng đầu: "Cậu muốn ra ngoài sao?"
Cố Thừa Phong gật đầu, thấy cô không muốn nói thêm, cậu ta cũng không hỏi nữa.
Lại đưa cái túi trong tay cho Bạch Đồ: "Đúng, có điều tớ quay lại rất nhanh, với lại hôm qua đón cậu về có hơi vội vàng, sáng nay mới nhớ mua điện thoại giúp cậu, trời muộn chút tớ về rồi tớ dẫn cậu đến cửa hàng mua quần áo."
Bạch Đồ lắc đầu, nhìn người đàn ông trước mắt, khẽ nói: "Không cần, làm phiền cậu nhiều, cũng không biết cậu dẫn tớ về có liên lụy cậu hay không, bây giờ còn phiền cậu như vậy."
"Nói gì đó? Từ lúc bắt đầu mang cậu về tớ đã không nghĩ tới hai chữ "liên lụy" này." Cố Thừa Phong vừa nói vừa xoa xoa tóc Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghe vậy gật đầu nhận điện thoại trong tay Cố Thừa Phong, nói với Cố Thừa Phong: "Vậy cậu đi mau đi, tớ ở nhà chờ cậu."
Cố Thừa Phong nghe vậy cười khẽ, "Được."
Sau khi Cố Thừa Phong đi, Bạch Đồ ngẩn ngơ đứng trong phòng khách.
Đảo mắt một cái, nhìn thấy phòng ngủ cách đó không xa.
Đây là phòng ngủ Cố Thừa Phong dọn dẹp xong, là phòng ngủ của cậu ta.
Hai người trở về vội vàng, lại vì hành trình tương đối bí ẩn, bọn họ về đến nhà đều có phần mệt mỏi, Cố Thừa Phong trực tiếp thu dọn phòng ngủ của mình xong, còn bản thân ra phòng khách ngủ.
Lúc ấy Bạch Đồ cũng mệt mỏi vô cùng, Cố Thừa Phong nói xong liền ra ngoài, cô cũng không để ý nhiều, trực tiếp nằm xuống đã ngủ.
Một lúc sau, cô từ từ đứng lên, đi vào phòng kế bên phòng khách.
Xế chiều Cố Thừa Phong đã trở lại, để đồ ăn đã mua vào phòng bếp.
Bạch Đồ đi vào, mở túi ra, bên trong ngoài rau còn có thịt gà.
Cô thuần thục lấy đồ ăn ra rửa sạch.
Cố Thừa Phong thay quần áo đi ra trông thấy bóng dáng Bạch Đồ đang bận rộn trong phòng bếp.
"Để tớ." Cố Thừa Phong nhận lấy đồ ăn trong tay Bạch Đồ.
Bạch Đồ lắc đầu, "Tớ ở đây không có chuyện gì làm rất buồn bực, vẫn là để tớ, cậu nghỉ ngơi đi."
Cố Thừa Phong cười cười, không ngăn cản Bạch Đồ, lại bật máy hút khói lên, rót dầu vào trong nồi. Động tác mây trôi nước chảy và không có chút gì là không thành thạo cả.
"Bình thường cậu cũng tự nấu ăn sao?" Bạch Đồ quay đầu, nhìn người đàn ông đang xào thịt.
Cố Thừa Phong mặc tạp dề màu đen, người đàn ông cao lớn và phòng bếp này có vẻ không hợp nhau.
Cố Thừa Phong gật đầu, "Lúc không có chuyện gì làm sẽ tự nấu ăn."
"Vậy vẫn rất tốt." Bạch Đồ lấy thịt gà ra rửa sạch.
"Đúng rồi, hôm nay tớ đến văn phòng luật sư, tớ đã tìm và đề cập với cậu bạn học thời đại học của tớ ngày hôm qua, cậu ta là nhân vật đáng gờm trong ngành luật sư (1), chúng ta gọi cậu ta thưa kiện giúp, nhất định có thể thắng."
(1) Bản gốc là 一匹黑马 (một con ngựa đen/ngựa ô a.k.a dark horse): chỉ một đối thủ vốn không được đánh giá cao nhưng sức mạnh, sức bật tiềm tàng lại vô cùng lợi hại, khiến người ta không ngờ tới.
Cố Thừa Phong vừa nói vừa đảo thịt trong nồi.
Bạch Đồ nghe xong tay gắt gao nắm da gà, Cố Thừa Phong thoáng nhìn qua, thở dài: "Cậu đừng sợ, có tớ ở đây."
Bạch Đồ quay người, rửa sạch tay, nói với Cố Thừa Phong: "Chủ yếu là đám người đó làm việc không có nhân tính, nhất định bọn họ cũng không sợ thưa kiện, hơn nữa..."
Cố Thừa Phong tắt bếp ga, đựng thịt vào trong mâm.
"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, tớ không tin bọn họ có thể một tay che trời. Vả lại, cậu đừng sợ liên lụy tớ, chúng ta đều là bạn cũ lâu năm như vậy, chắc chắn tớ phải giúp cậu chiến thắng trận kiện tùng này."
"Hứa với tớ, nếu nó đe dọa đến công ty cậu, không cần giúp tớ nữa..."
Cố Thừa Phong đưa đĩa cho Bạch Đồ, "Đừng nói nữa... chuẩn bị ăn thôi, đợi chút nữa chúng ta đi trung tâm thương mại."
Bạch Đồ đỡ lấy, đặt đĩa xuống bàn trong phòng ăn.
Hai người ăn xong lại bàn bạc chứng cứ dùng để thưa kiện một chút, vừa nhìn thời gian đã hơn ba giờ chiều.
Cố Thừa Phong đứng lên, đưa chiếc váy mùa đông mua sáng nay cho Bạch Đồ.
"Trước tiên mặc cái này, nhìn xem có hợp hay không."
Bạch Đồ vừa định từ chối, nhìn thoáng qua quần áo rách rưới vá vụn trên người mình, vẫn đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn."
Cố Thừa Phong xoa xoa tóc Bạch Đồ, "Vậy được rồi, nhanh đi, lát nữa chúng ta ra trung tâm thương mại rồi đi gặp vị luật sư kia một chút."
Bạch Đồ đứng dậy, đi vào phòng ngủ, cởi quần áo, cô liếc mắt nhìn chính mình trong gương.
Gầy đến mức không thể gầy hơn, xương quai xanh đều nhô lên một mảng lớn.
Cô thu tầm mắt lại, mặc chiếc áo đầm mà Cố Thừa Phong mua về.
Hết sức đơn giản, áo hoodie màu trắng, phối hợp với chiếc váy gạc màu đen bên trong, vừa vặn che khuất bắp chân của Bạch Đồ.
Bạch Đồ cất kỹ quần áo của mình, bỏ vào trong túi.
Lúc mở cửa ra đúng lúc trông thấy Cố Thừa Phong đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
"Đẹp lắm." Cố Thừa Phong đứng ở cửa, nụ cười giống như mặt trời mùa đông, ấm áp.
Bạch Đồ bị nhìn có hơi xấu hổ, giữ lấy góc áo hoodie, Cố Thừa Phong tiến lên xoa nhẹ tóc cô.
"Tớ cũng đã mua giày, cậu đi xem thử xem có vừa chân không."
Bạch Đồ "a" một tiếng.
"Cái này..."
Cố Thừa Phong nhướn mày, "Sao thế? Lại muốn từ chối?"
Bạch Đồ bị nói mặt đỏ lên.
Cố Thừa Phong bắt lấy cổ tay Bạch Đồ, "Đi thôi, đi thử xem."
Đến phòng khách, Bạch Đồ khom người đeo giày vào, Cố Thừa Phong ngồi bên cạnh cô.
"Thế nào? Vừa chân không?"
Bạch Đồ thoáng nhìn qua, là một đôi giày màu trắng đơn giản.
"Ừm, vừa chân, tớ cũng thích."
Cố Thừa Phong nở nụ cười, "Vậy thì tốt, vừa chân là được, chúng ta đi thôi."
Bạch Đồ đứng dậy, Cố Thừa Phong thay giày xong cầm chìa khóa đuổi theo.
Cố Thừa Phong đưa Bạch Đồ đến trung tâm thương mại có quy mô lớn nhất thành phố Kỳ, cũng là trung tâm thương mại đầy đủ nhất.
Bạch Đồ liếc mắt nhìn bên trong, người đông nghìn nghịt.
Cô đứng tại chỗ, Cố Thừa Phong tiến lên nhìn Bạch Đồ:
"Sao thế?"
Bạch Đồ mím môi: "Nếu không chúng ta đến chỗ khác mua, ở đây nhiều người quá."
Cố Thừa Phong nghe vậy khẽ cười một tiếng, thản nhiên quơ lấy bả vai Bạch Đồ, nhưng không lỗ mãng.
"Đừng sợ, trung tâm thương mại này là một người quen cũ của tớ mở, coi như vào xem việc buôn bán của cậu ta." Cố Thừa Phong ít nhiều đoán được tâm tư của Bạch Đồ, chắc là cô mới trở về đây có phần sợ người lạ, dù sao một người bảy năm ở trong một hoàn cảnh như thế, bỗng chốc thay đổi, chung quy vẫn có hơi đối lập và sợ hãi.
Bạch Đồ được Cố Thừa Phong ôm vai đi vào trung tâm thương mại.
Hai người đi dạo một vòng trong trung tâm
thương mại, trong tay Cố Thừa Phong xách theo mấy cái túi lớn.
Đều là quần áo của Bạch Đồ.
Cố Thừa Phong cũng không hỏi Bạch Đồ có muốn hay không, thấy hợp là mua, làm cho Bạch Đồ không đi vào thử nữa.
Kể cả như thế!
Cố Thừa Phong cũng có cách, thấy đẹp mắt, cầm lên để gần người cô, ngón tay thon dài đưa một tấm thẻ ra.
Nói với nhân viên bán hàng: "Gói lại."
Bạch Đồ thở dài, quay người nói với Cố Thừa Phong: "Tớ đến nhà vệ sinh."
Cố Thừa Phong nhíu mày, cậu ta biết không thể mua nữa, mua tiếp có khi Bạch Đồ trực tiếp về nhà.
Trong nhà vệ sinh kín người hết chỗ, đặc biệt là nhà vệ sinh nữ.
Trung tâm thương mại này có tổng cộng năm tầng, kỳ thực rất nhiều nhà vệ sinh, nhưng bởi vì làm ăn thịnh vượng, hiển nhiên người cũng nhiều, người càng nhiều, dĩ nhiên nhà vệ sinh không đủ dùng.
Bạch Đồ đứng ở giữa hàng, thấy nhà vệ sinh vẫn còn cách cô hơi xa, muốn đi cũng không được, dù sao phía sau vẫn còn một hàng dài. Đi bây giờ thật sự không có lãi được gì rồi!
"Vừa rồi gặp người nam kia rất đẹp trai, lần đầu tiên thấy một người ra ngoài mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, có phải là minh tinh không..."
Một cô gái ăn mặc trưởng thành đứng đằng sau Bạch Đồ, nói với cô gái mặc cùng một kiểu quần áo đứng phía sau.
Hóa trang chị em tốt!
"Mày out rồi, người ta là boss lớn của trung tâm thương mại này, không phải minh tinh, có điều gương mặt kia thật sự còn đẹp trai hơn cả minh tinh."
"Sao mày biết anh ta là boss lớn?" Cô gái kia hỏi lại, không cam chịu lạc hậu.
"Có thể gặp trên báo đấy, hơn nữa mỗi lần phỏng vấn có anh ta, tỉ lệ người xe đều tăng lên vùn vụt."
"Thật sao? Thật sao? Tên là gì, tao cũng đi xem phỏng vấn của anh ta thử..."
Cửa mở ra, đến lượt Bạch Đồ, khoảnh khắc Bạch Đồ đi vào, cửa "két" một tiếng, đè lên câu trả lời của cô gái kia.
Bạch Đồ đi vệ sinh xong, lúc ra ngoài, đứng ngẩn ra ở chỗ ra vào của nhà vệ sinh, vừa rồi cô tới đây là bên phải hay bên trái nhỉ?
Cúi đầu nhìn một cái, không có túi! Điện thoại của cô đặt ở chỗ Cố Thừa Phong.
Cuối cùng Bạch Đồ vẫn lạc đường!
Cô đi tới cửa một cửa hàng bán quần áo, cô nhớ vừa nãy còn mua quần áo ở đây.
Lúc này một vị trí dường như rất nhiều người, đều tập hợp ở vị trí trước mặt, cách cô không tính là xa nhưng cũng không gần.
Không đến mức bị biển người chen lấn xô đẩy.
Bạch Đồ thấy những người điên cuồng này, không tự giác rụt cổ một cái.
Khung cảnh này thật sự quá...
Điên cuồng rồi.
Bạch Đồ quay người, muốn đi đến chỗ khác tìm Cố Thừa Phong.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trông thấy một người đàn ông cao hơn những người khác một cái đầu ở trong biển người.
Bạch Đồ ngơ ngác đứng tại chỗ, đồng tử cũng giãn ra theo, cô nhìn người đàn ông trong đám người không chớp mắt.
Anh vẫn là dáng vẻ ấy, ít nhiều không thay đổi, chỉ là cặp mắt đào hoa không còn cảm xúc bao nhiêu, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra hơi thở lãnh đạm, môi mỏng mím chặt, trên mặt là sự xa cách mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Anh bị người vây quanh, người mặc âu phục màu đen, phối hợp với áo sơ mi trắng bên trong, cúc áo cài chặt chẽ, một luồng hơi thở cấm dục nồng nặc.
Anh hơi nhíu mày nhìn đám người này, dường như có phần bực bội.
Bạch Đồ có thể đoán được đại khái một vài cảm xúc từ mặt mày của anh, đây là kinh nghiệm hai năm ấy cô đạt được.
Anh vui vẻ, thật sự vui vẻ hay là giả, hoặc là nổi máu ghen, ghen nhiều ít, cô đều biết.
Bạch Đồ đứng tại chỗ, chân giống như đóng đinh, không bước được.
Như bị xối nước lạnh vào người, lại giống như có quả bom trong đầu, một chút lạnh một chút nóng.
Cô muốn bỏ đi, chân lại không cử động được.
Cô nhìn người đàn ông cách đó không xa, anh vẫn chưa phát hiện ra cô.
Mãi đến khi --
"Chị ơi, nhường một chút."
Bạch Đồ lấy lại tinh thần, quay người nhìn nữ sinh nói, vừa khéo là hai cô gái thảo luận ở nhà vệ sinh.
Trên gương mặt bọn họ mang theo nụ cười kích động.
Bạch Đồ vẫn đứng chỗ cũ, hai nữ sinh nọ cau mày.
Xung quanh đều là người, chỉ có bên chỗ Bạch Đồ có một lối đi nho nhỏ.
"Nhường một chút đi, chị ơi, tai chị điếc à." Một nữ sinh trong đó lớn tiếng nói.
Bạch Đồ dường như kịp phản ứng, ngượng ngùng gật đầu, nói một câu xin lỗi.
Cô muốn xoay người thì lập tức đám người di chuyển đi đến chỗ cô, vệ sĩ đẩy đám người ra hai bên, bổ một con đường ở giữa.
Cuối cùng mắt người đàn ông bên trong nhìn về phía trước -- thấy được cô.
Trong khoảnh khắc đó hình như anh cũng không kịp phản ứng, chân dài vốn chuẩn bị bước đi bỗng dừng lại.
Đám người vẫn hò hét ầm ĩ: "Anh Thâm, anh Thâm, lúc nào thì anh đi tham gia phỏng vấn của đài truyền hình nữa ạ..."
Bạch Đồ nhìn anh, âm thanh xung quanh đều không lọt vào tai cô. Cô chỉ nhìn người đàn ông trước mắt -- Tần Thâm.
Tần Thâm bị tiếng ồn ào của đám người làm bừng tỉnh, cặp mắt đào hoa ra sức chớp chớp, tựa như đang phán đoán tính chân thực của cô gái trước mắt.
Bạch Đồ thấy môi Tần Thâm giật giật.
Cô hoàn hồn, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, chóp mũi chua xót, rũ hai tay xuống, mất tự nhiên siết lại thành nắm đấm.
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, cô ở nơi đó nhớ anh nghĩ đến anh đã bao nhiêu năm rồi...
Bạch Đồ nhìn người đàn ông trước mặt, anh nhanh chân đi về phía mình, cảm giác tự ti của Bạch Đồ tự nhiên sinh ra theo bản năng, quay người định chạy trốn, dưới chân lại không nhúc nhích được, mắt thấy Tần Thâm sắp tới nơi, nội tâm của cô sôi trào mãnh liệt, dường như không tìm được lối thoát nào để chấm dứt nhịp tim đập mạnh như đánh trống này.
Ngay lúc cô đang thất thần trong nháy mắt có một người đàn ông khoác lên bả vai cô.
"Đi thôi."
- - là giọng Cố Thừa Phong.
Bạch Đồ quay đầu nhìn thoáng qua Cố Thừa Phong, Cố Thừa Phong nở nụ cười với cô.
"Có đi không?"
Cậu ta hỏi.
Bạch Đồ gật đầu.
Nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn người đàn ông kia sắp đến gần cô.
Tim cô đập mạnh.
Vốn tưởng anh sẽ dừng lại, nhưng không ngờ bước chân của anh từ từ chậm lại, cho đến lúc đến bên người cô, trực tiếp lướt qua vai cô.
Trong khoảnh khắc đó còn đụng phải vai của cô.
Giữa con đường lớn không lớn mà nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không nhỏ đến mức sẽ đụng vào đối phương.
Bạch Đồ bị đụng lảo đảo một chút, không biết anh cố ý hay là vô tình, cô mím môi.
Cố Thừa Phong nhíu mày.
"Tần Thâm, cậu đụng người rồi."
Tần Thâm nghe vậy dừng bước, quay đầu lại nhìn Cố Thừa Phong, đôi mắt không thấy rõ cảm xúc.
"Thật sao?" Anh khẽ khàng hỏi, giọng nói không nhanh không chậm.
Cố Thừa Phong còn muốn nói gì đó, Bạch Đồ giật giật ống tay áo của Cố Thừa Phong.
Cô hắng giọng một cái, định làm dịu yết hầu khó chịu, nén cổ họng nói: "Về nhà thôi."
Cố Thừa Phong vốn nhíu mày, nghe Bạch Đồ nói lại giãn ra, quay người ôm Bạch Đồ đi khỏi.
Tần Thâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của hai người phía trước, đôi mắt lộ ra cảm xúc không rõ.