Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 72


trước sau

+

Mưa rào tầm tã, tạm biệt cố nhân, chung quy là sau này phải cố gắng sống tốt.

Cuối cùng Bạch Đồ lại quỳ xuống, để cây dù màu đen xuống đất, hai tay để hai bên đầu, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe cười nói: "Mẹ, chờ Tần Thâm về, con sẽ dẫn anh ấy tới gặp mẹ."

Cô từ từ đến gần phần mộ của Bạch An Chi, cuối cùng mắt đỏ hoe sờ lên khung ảnh trống không.

Đầu cô nhẹ nhàng đến gần ba chữ Bạch An Chi kia, giống như mẹ đang ôm cô, như cái ôm ấm áp hồi nhỏ, để cho cô dũng khí quyết chí tiến lên và nghị lực, ở phía sau cho cô một bến cảng, không lớn, căn nhà nho nhỏ, lại chứa đầy tình yêu Bạch An Chi đối với mình.

Cô lặng lẽ, trước phần mộ của Bạch An Chi nói một câu, cuối cùng đứng dậy, mỉm cười quay người.

Cô thấy Tô Tú đứng trong mưa to, vẫy tay với mình, Bạch Đồ cười nhạt, bật ô đi xuống.

Xe đi qua vùng núi, uốn lượn quanh co xuống phía dưới.

Một bên khác, Tần Thâm đang ở trong siêu thị mua rất nhiều bong bóng, nến, sau đó lái xe đến tiệm hoa mua thật nhiều hoa hồng, cất toàn bộ vào trong cốp phía sau.

Dọn dẹp xong, anh ngồi trên xe, trong tay vu.ốt ve một cái hộp bằng nhung tinh xảo, anh cắn má, nhếch môi cười.

Trong cơn mưa, một chiếc xe Land Rover màu đen lao vùn vụt, nội tâm của người trong xe còn muốn dữ dội hơn tiếng sấm.

Tần Thâm về đến nhà, bày nến và hoa hồng ở mỗi một góc, anh cố tình về sớm một chút, còn bảo Tô Tú đưa Bạch Đồ ăn tối, để cho mình có thêm một ít thời gian chuẩn bị, lúc này anh hồi hộp đến nỗi đứng ngồi không yên, ở lầu một đi đi lại lại, nhìn kĩ tay của anh còn có hơi run run.

Anh đi vào toilet ở lầu một, nhìn râu ria mình bên trong đã mấy ngày chưa cạo, xuýt xoa một tiếng, không được! Có thể vì vậy A Đồ sẽ ghét bỏ mình, anh nghĩ đến đây, lập tức cầm lấy dao cạo râu.

Một hồi bận rộn, anh lại khôi phục bộ dạng đẹp trai kia, vốn râu ria dài của anh có chút gợi cảm và cấm dục, mà bây giờ anh đội mũ lưỡi trai đen, hiển nhiên chính là một sinh viên đại học, đường hoàng, tự tin.

Anh soi gương hé môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, qua một lúc, anh lại thu về một tí, ừm, thế này vẫn đẹp trai hơn. Nắm chắc thành công hơn.

Anh tháo mũ xuống, nhìn mái tóc rối như ổ gà của mình, anh quay người lập tức chạy lên lầu hai tắm rửa.

Tần Thâm chạy đến lầu hai, mở tủ quần áo rồi lấy chiếc áo len màu xám đậm và quần jean ở gần đồ của Bạch Đồ nhất.

Anh kích động đi vào trong phòng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Chẳng mấy chốc, Tần Thâm mang dép đi ra, một tay cầm khăn lông lau tóc ướt, anh lấy điện thoại ra, nhìn tấm hình Bạch Đồ ở phía trên, anh gõ một cái, nở nụ cười.

"Đêm nay em đừng hòng chạy." Anh nói xong, thoáng nhìn giờ, đã sắp 7 giờ, rèm cửa bị Bạch Đồ đóng, nên anh không thấy được bầu trời.

Tần Thâm nhanh chóng sấy khô tóc, lần đầu tiên anh cực kì hồi hộp, bàn tay hết nắm lại buông, hết buông lại nắm.

Anh đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh nơi Bạch Đồ thường ngủ, vừa ngồi anh đã thấy một tờ giấy màu trắng đặt trên tủ đầu giường.

Anh với tay cầm qua, bên trên viết tên của anh.

Tần Thâm.

Anh nhận ra, đây là chữ của Bạch Đồ, đúng vậy, nơi này ngoại trừ Bạch Đồ từng tới, những người khác đúng là chưa hề tới, kể cả ba mẹ anh.

Anh nghĩ, có lẽ Bạch Đồ nhớ mình, nên viết tên mình.

Nhưng giây tiếp theo anh mở tờ giấy ra, sau khi đọc nội dung bên trong, bàn tay vì dùng sức mà gồ lên gân xanh.

Bên trong là giấy trắng viết bằng mực đen, trên đó viết:

Tần Thâm, hôm nay thời tiết âm u, bên ngoài mưa xối xả, anh ở nơi đó có khỏe không? Trước khi em rời đi, muốn viết một lá thư tạm biệt với anh.

Lúc anh thấy bức thư này, em đã đi rồi, nhưng em rất vui, có thể gặp anh, em nghĩ, hi vọng anh có thể gặp được một người tốt hơn, nhưng vừa nghĩ tới, lại không muốn, không muốn anh gặp người khác, chỉ là suy nghĩ một chút em đã cảm thấy không thể chịu được, nhưng, em rời đi không hẳn không phải là một chuyện tốt hơn.

Em đã từng có một quãng thời gian, cô độc vượt qua, trong quãng thời gian đó, sao rất sáng, em nhớ đến khoảng thời gian trong khu rừng ở trường học cùng anh ngắm sao trên bầu trời khi ấy, trong giờ tự học buổi tối, lặng lẽ truyền giấy, khi đó chúng ta đều rất trẻ, một bầu nhiệt huyết có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng em chưa bao giờ hối hận đã gặp được anh.

Mấy ngày nay em đọc một câu, viết thế này: "Một số người gặp nhau, cần đi bằng máy bay, nhưng có một số người gặp nhau phải ngồi cỗ máy thời gian", quãng thời gian ấy, em rất muốn gặp anh, nhưng không ngồi máy bay được, mẹ của em cũng qua đời, em muốn gặp bà, nhưng cũng không ngồi cỗ máy thời gian được.

Trong bảy năm qua em rất nhớ anh, cho dù anh tin hay không, sau này vẫn như cũ nhớ anh, không một lý do, em sẽ vẫn nhớ anh, yêu anh, có lẽ có một ngày, em có thể may mắn gặp lại anh, nhất định, khi anh chưa lập gia đình, tiến đến ôm anh.

Cho dù em đã rời đi, nhưng em chúc anh sống hạnh phúc, cả đời mạnh khỏe, bình an vui vẻ, ở bên người, con cháu đầy đàn, già nua mỉm cười, mỗi ngày mỗi đêm có giấc mơ đẹp.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng em vẫn muốn nói: A Đồ luôn yêu anh.

Ngày 6 tháng 12 năm 2018.

Vẫn còn nước mắt chưa khô thấm ở phía trên, không phải nước mắt của Tần Thâm lúc này, mà là lúc Bạch Đồ viết thư, nhớ nhung và chúc phúc không cách nào nói ra.

Tay Tần Thâm run run lấy điện thoại ra, gọi mấy cuộc cũng không ai nghe máy, anh run rẩy gọi điện thoại cho Tô Tú.

Mà giọng bên kia truyền đến: "Cậu nói Bạch Đồ? Con bé mới vừa xuống xe, tự đi --"

Một bên khác, Bạch Đồ quay về con hẻm nhỏ ấy, cô đi lên hành lang tối tăm chật hẹp, trong tay còn cầm chìa khóa Tô Tú mới đưa cho mình.

Căn nhà này đã bị Bạch Thành An mua lại, hôm nay lúc Tô Tú mở két sắt lấy chứng cứ, trông thấy chính là một vật này.

Bạch Đồ xoay chìa khóa, chốt cửa phát ra âm thanh ồ ồ, bảy năm qua chưa từng có người vào, cô mở ra, bên trong một mùi ẩm thấp, đập vào mắt trang trí vẫn như cũ không thay đổi, mắt cô đỏ lên, thậm chí có thể thấy bộ dạng Bạch An Chi ngồi hút xì gà trong phòng khách.

Cô khẽ cười ra tiếng, khịt mũi một cái đi vào bên trong.

Phòng của cô vẫn thế, cái giường đơn nhỏ hẹp, cái chiếu nhỏ màu nâu phía trên, cô duỗi tay chạm lấy, vô cùng lạnh lẽo, bụi bặm cũng nhiều.

Cô ngồi dậy, đi đến phòng Bạch An Chi, trên tủ đầu giường đặt một cái khung ảnh, là ảnh chụp chung của Bạch An Chi và Bạch Đồ, tấm hình chụp chung một lần duy nhất của hai người.

Cuối cùng cô không nhịn được, chầm chậm đưa tay xoa Bạch An Chi trong tấm ảnh, nhếch môi, từ từ chảy n.ước mắt, cô chua xót mà cười cười, nhớ nhung.

Năm tháng đã mang bà đi, nhưng lưu lại đủ loại vết tích trong cuộc sống, Bạch Đồ biết, ở một nơi khác, Bạch An Chi đang ở cùng cô.

Bên ngoài mưa đã ngừng rơi, cô ngồi thẳng lên, cầm lấy cái túi xách trên ghế sô pha, mở điện thoại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Đều là của Tần Thâm.

Thời gian là nửa tiếng trước, bên trong tòa án cô đã chỉnh điện thoại thành im lặng. Cô nhớ lần trước anh nói không có tín hiệu, có thể bây giờ gọi anh cũng không nghe máy được.

Bạch Đồ đi đến đầu ngõ, mua mấy lon bia.

Cô xách túi nhựa, soi điện thoại đi lên sân thượng, bên trên đầy nước đọng, cô đạp lên, bọt nước bắn tung tóe.

Cô thấy những loại hoa hồi lên cấp ba cô trồng, hiện tại đã có phần héo rũ, nhưng có chút dài ra càng xanh tươi hơn.

Cô trông thấy cái ghế nằm cũ nát ướt đẫm cách đó không xa.

Cô vẫn còn nhớ, năm đó Tần Thâm định tỏ tình ở chỗ này, bị cô nhìn trái nhìn phải đã nói từ chối anh.

Cô đi đến bên cạnh tường rào, nhìn đầu ngõ xa xa, ở đây liếc mắt có thể nhìn thấy tận cuối, nghỉ cuối tuần lớp Mười hai hoặc là nghỉ đông và nghỉ hè, anh đưa mình về, cô sẽ đi lên đây, vẫy tay tạm biệt với anh đứng ở đầu ngõ.

Cô cụp mắt, cười nhạt.

Không biết khi nào Tần Thâm trở về, đợi muộn một chút cô về sẽ tiêu hủy lá thư này.

Đó là cô cho rằng sẽ thua kiện, và Bạch Thành An chắc chắn sẽ không để yên cho mình, nếu nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, cô không muốn lại giống như bảy năm trước, một lời tạm biệt cũng không có.

Cô đưa
tay tìm cây bút trong túi, đây là bút ghi âm, hôm nay sau khi kết thúc, cô xin tòa án lấy về, tòa án đã copy một bản, đem bút ghi âm vật quy nguyên chủ.

Tất nhiên cô muốn cầm về, bên trong không chỉ có chứng cứ, còn có chốn trở về lang bạt kỳ hồ cả đời này của cô, giọng nói bên trong ở những đêm cô cô đơn vô cùng, đã ở bên cạnh cô.

Cô mở ra, ấn cái nút xuống, bên trong xuất hiện giọng nam cô quen thuộc nhất.

A Đồ, vừa rồi tớ bảo cậu hát cho tớ ghi âm, tớ đoán có lẽ cậu đã đồng ý rồi, nên tớ cũng ghi âm cho cậu một bài, thế này không tính là bắt nạt cậu.

Ca khúc anh hát là ca khúc cô thích ngâm nga mấy năm qua.

Cũng là ca khúc lần đầu tiên hai người cùng nghe.

Biển hoa của Châu Kiệt Luân.

Bút ghi âm truyền tiếng hát ra, kèm theo tràn ngập hồi ức "biển hoa".

Bạch Đồ nhớ lần đó trên xe buýt, cô lén nhìn trong điện thoại của anh có hình cô.

Lúc ấy cô mới biết anh thích cô.

Tuy nhiên anh chưa từng nói.

Nhưng anh đối với cô rất tốt.

Anh biết cô thích ngân hạnh, liền dẫn cô đi ngân hạnh đại đạo.

Anh nghe người khác nói bờ biển có cá heo, liền dẫn cô đi biển xem cá heo. Anh nghe nói nữ sinh đều thích những động vật nhỏ này.

Nhân tiện ở đó anh tỏ tình với cô.

Anh liều lĩnh bướng bỉnh, ngang tàng hống hách. Nhưng anh chưa hề làm thế với cô, trước giờ với cô anh chỉ thỏa hiệp. Với cô, anh chỉ chịu thua, chỉ làm mặt trẻ con với cô.

Cô vẫn nhớ Lý Thần Tinh từng hỏi cô: Thế này cậu không rung động một chút nào?

Lúc ấy Bạch Đồ nói: "Ai sẽ không rung động?"

Giọng hát non nớt của thiếu niên kết thúc.

Vang lên một đoạn độc thoại chân thành xúc động lòng người.

Hôm nay sinh nhật tớ, một cái sinh nhật ý nghĩa nhất, bởi vì lần đầu tiên có cậu ở bên cạnh.

ừm...

A Đồ...

Còn nữa...

Tớ muốn...

Sau này cậu đều phải ở cạnh tớ.

Chỉ cần cậu.

Phần cuối bút ghi âm là tiếng cười trầm thấp của chàng trai.

***

Bạch Đồ ngửa đầu uống một ngụm bia, cảm giác lạnh buốt ngấm vào tâm can, sau cơn mưa bầu trời lấp lánh tràn ngập ánh sao, Bạch Đồ cười khẽ, cô cúi đầu với tay lấy điện thoại ra, vì thế không để ý một chiếc xe màu đen lái vào trong ngõ nhỏ.

Cô mở cột của Tần Thâm ra, thấp thỏm gõ mấy chữ, tin nhắn "ting" một tiếng, nhắc nhở đã gửi đi thành công.

Trong hàng lang truyền đến tiếng chạy bộ vội vã, Bạch Đồ nhíu mày, âm thanh đang nắm kéo tim cô, cô định đuổi cái cảm giác quái dị này đi.

Khi cô quay người, trông thấy lại là quần áo màu đen, dép lê, áo len màu xám đậm, quần jean màu đen, tóc vẫn còn ẩm ướt, một tay anh vịn cửa thở hổn hển, tay còn lại cầm một tờ giấy màu trắng.

Một tay Bạch Đồ cầm điện thoại, tay khác bóp lấy lon bia, há mồm thật to, lúc Bạch Đồ chớp mắt không dưới mười lần thì lập tức Tần Thâm chân nặng trĩu bước đến, từng bước từng bước đến bên người cô.

Bạch Đồ thấy Tần Thâm gần trong gang tấc, hoàn hồn vừa định hỏi: "Tần Thâm, sao anh về --" Bạch Đồ bị Tần Thâm kéo vào trong ngực anh.

Bạch Đồ cảm thấy hai tay ở lưng cô đang run rẩy, cô cảm thấy cảm xúc của Tần Thâm có chút không đúng, nghiêng đầu, khe khẽ hỏi: "Tần Thâm, anh sao thế?"

Tần Thâm buông Bạch Đồ ra, bỗng dưng tự giễu cười, anh cầm lá thư trong tay đặt vào tay Bạch Đồ.

Thanh âm khàn khàn hỏi: "Muốn rời khỏi anh?" Bạch Đồ mở to mắt, sao Tần Thâm thấy bức thư này nhanh như thế?

"Chúc anh con cháu đầy đàn? Già nua mỉm cười?" Lồng ngực anh phập phồng, thở hắt ra cười một tiếng, anh nắm cằm cô, cực kì giận dữ nói: "Anh thất bại như vậy? Thất bại như vậy? Không phải em yêu anh sao? Em yêu anh tại sao còn muốn rời khỏi anh!"

Bạch Đồ hoảng hốt, định giật lại bức thư trong tay Tần Thâm, mà Tần Thâm chặn ngang đè cô trên tường.

Anh cụp mắt, nộ khí trùng thiên nói: "Em đúng là đồ lừa đảo."

Anh gầm lên: "Lừa đảo!"

Bạch Đồ cuống cuồng muốn giải thích, nhưng Tần Thâm bỗng giống như chú chó con bị vứt bỏ, có phần nghẹn ngào vùi ở cổ cô, sụt sịt: "Không phải nói không rời xa anh sao? Không phải nói, ở bên nhau thật tốt sao? Không phải nói...."

Bạch Đồ vươn tay, chạm vào lọn tóc anh, vẫn còn hơi ẩm ướt chưa khô, cô cảm giác có giọt nước nhỏ xuống cổ mình, cô biết, đó là nước mắt của anh.

Bạch Đồ hắng giọng một cái, thủ thỉ: "Tần Thâm, em không muốn rời xa anh."

Tần Thâm vùi ở cổ cô, khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, lên án: "Em gạt người, bức thư này rõ ràng viết em muốn đi."

Bạch Đồ vỗ vỗ lưng anh, cắn cắn môi, cất lời: "Không tin, anh xem tin nhắn điện thoại thử xem."

Tần Thâm bán tin bán nghi tách khỏi cô, nhưng một tay vẫn quấn lấy cô thật chặt, tay còn lại lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ở trên đột nhiên hiện một tin nhắn chưa đọc, thời gian là mười phút trước.

Thời điểm đó chuyên tâm lái xe, không chú ý đến tin nhắn.

Tần Thâm mở ra, tin nhắn trên màn hình, khiến anh xấu hổ cắn môi, mà Bạch Đồ cũng có phần ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

"Tần Thâm..."

Tần Thâm phấn khởi ừ một tiếng, cái thái độ này, cùng với bộ dạng hận không thể ăn mình vừa rồi, cách xa nhau vạn dặm.

Bạch Đồ rũ mắt, chân khẽ giẫm lên nước, lách tách một tiếng, thấp giọng hỏi: "Số tin tức tháng 6 năm nay của anh, ở trên nói, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ lấy em, còn giữ lời chứ?"

Tần Thâm vui vẻ lẩm bẩm, cười hai tiếng, chỉ là trên mặt vẫn còn nước mắt trông có hơi buồn cười, chân bị ngấm một tí nước.

Bạch Đồ cắn cắn môi, kéo đứt cái nắp lon bia (1) cô vừa uống xong. Tần Thâm bặm môi cười, mặc dù trong lòng đã vui vẻ thăng thiên, bản lĩnh bên ngoài vẫn phải làm tốt.

(1) Cái vòng tròn để mà khui lon bia ra ý.

Bạch Đồ nâng tay Tần Thâm lên, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, khe khẽ hỏi: "Tần Thâm... anh có bằng lòng lấy em không --"

Tần Thâm bật cười, rõ ràng vài phút trước vẫn nộ khí trùng thiên, nghẹn ngào nức nở, bây giờ cười toe toét, cảm xúc của anh đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh!

Bạch Đồ không trông cậy vào Tần Thâm - người đang ngây ngốc chìm đắm bên trong thế giới của mình có thể trả lời cô, cô đeo cái nắp lon vào ngón áp út của Tần Thâm, thế nhưng chỉ đi vào được một đốt, kẹt ở giữa.

Đúng lúc này, Tần Thâm hôn cô một cái, khẽ "ừ", khịt mũi, se sẽ trả lời: "Anh lấy em."

Âm thanh đáp lại này của anh, phảng phất như những tháng năm dài đằng đẵng bảy năm trước, cuối cùng năm tháng dài rộng truyền vào trong tai cô.

Tác giả có lời muốn nói: Một số người gặp nhau, cần đi bằng máy bay, nhưng có một số người gặp nhau phải ngồi cỗ máy thời gian. Tôi thấy trên Douyin. Rất thích câu nói này.

Bức thư Bạch Đồ đưa cho Tần Thâm, tôi có hơi khó chịu, cô ấy cho rằng sẽ thua kiện, Bạch Thành An sẽ không để yên cho cổ, nên cổ muốn tạm biệt với cậu ta.

Bút ghi âm chính là cậu ấy đưa cho cổ sinh nhật của cậu ấy năm đó.

Nhưng, đều là khởi đầu tốt nhé... yêu mọi người.

Hết chương 72.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện