Thế giới để anh gặp em, nhất định có lý do của nó, mà anh vốn cũng muốn gặp được em.
— Tần Thâm —
Edit: Nai
Chương 8: Anh Thâm nói cậu mua nước cho anh ấy
Hậu quả của việc khoe khoang trong lớp học này của Tần Thâm chính là phạt đứng.
Hai tay nâng ghế, đứng ngoài hành lang, buồn bực ngán ngẩm dùng giày thể thao đạp sàn nhà.
Xung quanh mấy nam sinh lớp khác đi ngang qua, mỗi người đều một tiếng: “Anh Thâm.”
Tần Thâm nhắm mắt, gật đầu.
Cứ ngẩn ra đến khi tan học, Bạch Đồ trông thấy thầy đứng ở hành lang giáo huấn Tần Thâm.
Lúc đi ngang qua chỗ Bạch Đồ, còn cúi đầu nhíu mày.
“Có bệnh.” Bạch Đồ thấp giọng mắng.
Tần Thâm lùi lại, vỗ vỗ bàn Bạch Đồ.
“Lại quên xưng hô rồi, Bạch cô nương.” Tần Thâm cười, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở.
Bạch Đồ dẩu môi, không nói lời nào.
Tần Thâm khụ một tiếng, “Tớ nói này, cậu còn nhớ ngày đó không? Là cái ngày ở cổng sau á.” Tần Thâm hỏi.
Bạch Đồ thầm kêu không ổn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói gì.
“Phì Miêu biết có người nhìn bọn tớ đánh nhau, muốn tớ nói cho cậu ta biết là ai.”
“Cậu nói xem, tớ nên nói hay không đây?” Tần Thâm cười cười, giả vờ nghi hoặc nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ vừa định cất lời, Tần Thâm lại đập tay một cái.
“Ồ, quên mất, vừa nhớ ra, hình như gần đây mấy nữ sinh nọ lại muốn tới. Cậu nói xem làm sao bây giờ?”
Bạch Đồ trợn tròn mắt nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm thở dài, “Tớ cảm thấy nếu là em trai hoặc em gái của tớ, tớ nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy.”
Cậu nhún vai, bày hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng nữ sinh thét lên: “Trần Ôn, cậu trả thư lại cho tớ.”
Thân hình béo nục nịch của Trần Ôn điên cuồng chạy đi, nói với cô bé đứng cách đó không xa: “Có bản lĩnh đuổi theo tớ đi.”
Nữ sinh kia không nói hai lời đuổi theo.
Trong lớp vang lên âm thanh cười nhạo.
Nhân lúc âm thanh náo nhiệt ồn ào.
Bạch Đồ lập tức rất ươn hèn gọi: “Anh Thâm.”
“Ừm.” Tần Thâm gật đầu: “Rất vâng lời.” Tần Thâm vừa cười vừa nói.
“Cậu yên tâm, có tớ ở đây, bọn họ không dám đến đâu.” Tần Thâm cười giải thích.
“Vậy là cậu gạt tớ?” Bạch Đồ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đôi giày của Tần Thâm hỏi.
“Cũng không phải, nếu như sau này cậu không xưng hô, cái này cũng không phải là gạt cậu.” Tần Thâm xoa xoa tóc Bạch Đồ.
Tay Bạch Đồ nắm thành quyền, tức giận nói: “Đầu óc có lỗ, thế lực tà ác.”
Tần Thâm chăm chú nhìn cái ót của Bạch Đồ, xùy cười.
Mãi đến khi tan học, Bạch Đồ cũng không liếc mắt nhìn Tần Thâm một cái. Mà cái người Tần Thâm này, buổi chiều liền cố tình đi loanh quanh bên Bạch Đồ.
__
“Ầm ầm ầm” cửa bị đập rung ầm ầm.
Bạch Đồ đứng dậy, mở ra một khe nhỏ.
“Chú Vương?” Bạch Đồ gọi.
Mở cửa ra, “Vào ngồi đi ạ.” Bạch Đồ vừa cười vừa nói với chú Vương.
Chú Vương lắc đầu, “Chú không vào, chú đến nói cho cháu, đăng ký tham gia cuộc thi uống bia.”
Bạch Đồ biết lí do vì sao chú Vương không đi vào, dù sao phụ nữ chung quanh đều rất để ý đàn ông nhà họ bước vào tòa nhà này.
“Được cháu biết rồi, cháu thay quần áo lập tức đi.” Bạch Đồ chạy vào phòng, vội vội vàng vàng mặc quần áo.
Lại vào phòng Bạch An Chi tìm một cái đồ cứng, trang điểm xong rồi đi ra ngoài.
Chú Vương dẫn Bạch Đồ đến khu vực tranh tài, Bạch Đồ đưa thẻ căn cước của Bạch An Chi lên.
Nhân viên phụ trách kiểm tra liếc một cái, lòng đầy ngờ vực, “Cô 36 tuổi?”
Bạch Đồ xõa tóc ra, mặc váy ngắn của Bạch An Chi, đeo kính râm, tô son môi.
“Đúng vậy, tôi nhìn tương đối trẻ.” Bạch Đồ gỡ kính xuống, nghiêm túc trả lời.
Người phụ trách ghi danh bật cười: Có hay không trong lòng mình không đếm và kiểm sao? Nhưng nghĩ lại mình kiếm tiền, không sợ vị thành niên, chỉ sợ không ai đến.
Ghi tên một lần, ném một tờ giấy cho Bạch Đồ: “Kí tên.”
Bạch Đồ thuần thục ký.
“Nộp năm mươi tệ phí đăng ký.”
Bạch Đồ đưa tiền tới, nhận lấy số thứ tự nhân viên đăng ký đưa.
“6 giờ tối mùng 1 tháng 10 tới đây thi đấu.” Nhân viên đăng ký nói.
“Được.” Bạch Đồ quay người đi về.
Rất khuya Bạch An Chi mới về nhà, Bạch Đồ ngủ được một nửa lại loáng thoáng nghe thấy những âm thanh không thể giải thích.
Hai mắt vốn còn buồn ngủ, lúc này sáng rực nhìn chằm chằm bức tường.
Hôm sau lại mang cặp mắt gấu trúc đi tới trường học.
Tần Thâm đến tương đối sớm, vừa đến đã thấy Bạch Đồ ngủ trên bàn, trong tay còn để bài tập của người khác.
Rèm cửa thổi lên, ánh nắng chiếu vào, Bạch Đồ không thoải mái ‘ưm’ một tiếng.
Tần Thâm run run, không tự chủ được đưa tay đụng đụng gương mặt trắng nõn của Bạch Đồ.
Tóc con của cô bị quạt trần thổi lên, có hơi lướt qua ngón tay Tần Thâm, khiến cho Tần Thâm tỉnh lại.
Cuối cùng vẫn không chạm đến, buông tay xuống. Vuốt nhẹ ngón tay một cái.
Gió thổi quần áo Bạch Đồ, đồng phục màu trắng, Tần Thâm nhìn thấy…
Có vẻ như cậu thấy được hình như là… màu hồng.
Quả nhiên, người đã đáng yêu, ngay cả những vật khác cũng đáng yêu.
Tai Tần Thâm đỏ lên dùng sách chặn lại màn cửa, bảo đảm thổi không nổi liền trở về chỗ ngồi.
Lúc Trần Ôn và Lý Minh đi tới thì thấy Tần Thâm ở phía sau vùi đầu viết gì đó.
Hai người đến gần nhìn, ôi quỷ thần thiên địa ơi. Bị dọa cho giật mình, đây không phải bài tập của hai người bọn họ sao?
“Anh đang làm gì vậy anh Thâm?” Trần Ôn nhìn Tần Thâm khó hiểu hỏi.
Tần Thâm đưa vở trả lại cho hai người bọn họ, “Đến rồi à? Ai bảo bọn mày để lại nhiều như vậy cho người khác viết?” Tần Thâm ngước mắt, lạnh lùng hỏi.
“Không phải anh nói một nửa sao?” Lý Minh khó hiểu.
Tần Thâm vẫy vẫy vở bài tập, “Cái này mà mày cũng nói một nửa, cũng hai phần ba rồi.”
“Tự mình lấy lại viết, lần sau viết nhiều thêm một chút sau đó mới đưa cho cô ấy.” Tần Thâm dặn dò.
Trần Ôn gật đầu, nhận lấy nhìn, lẩm bẩm: “Em viết hai phần ba rồi thì tự viết luôn cho xong…”
Lý Minh gật đầu phụ họa.
Tần Thâm liếc qua, hai người không nói gì nữa.
Tiếng chuông vào học reo lên, Bạch Đồ bỗng run một cái tỉnh lại.
Lý Thần Tinh quay sang nhìn Bạch Đồ: “Tỉnh rồi?”
Bạch Đồ lấy tay lau khóe miệng, gật đầu: “Vào học rồi?”
Lý Thần Tinh ‘ừ’ một tiếng.
Bạch Đồ tìm quyển sách, “Hôm nay tảo đọc cái gì?” Bạch Đồ hỏi.
Lý Thần Tinh sờ trán Bạch Đồ, nghi hoặc hỏi: “Đầu cậu không bị sốt chứ?”
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn Lý Thần Tinh.
“Bây giờ đã là tiết thứ nhất, tảo đọc sớm qua rồi, bây giờ là tiếng chuông tiết thứ nhất reo lên.” Lý Thần Tinh giải thích.
Bạch Đồ ‘ồ’ lên, nói tiếp: “Vậy vừa nãy tớ không ký tên cho hội học sinh sao?”
Hội học sinh bắt người tảo đọc không đọc sách hoặc là chơi đùa. Bạch Đồ có phần lo lắng.
Lý Thần Tinh vỗ vỗ đầu Bạch Đồ: “Không có chuyện gì đâu.”
“Vì sao?” Bạch Đồ ngơ ngác hỏi.
“Hôm nay người của hội học sinh không đến, hình như là cùng bọn Tần Thâm đi ra ngoài, vận khí của cậu cũng quá tốt.” Lý Thần Tinh nhíu mày với Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngượng ngùng cười cười.
“Hỏng bét, tớ ngủ lâu như vậy, bài tập vẫn chưa viết.” Bạch Đồ tựa hồ mới nhớ tới, vội nhanh tay tìm trên bàn.
Lý Thần Tinh lấy vở ra, “Tìm cái này sao?” cô ấy hỏi.
Bạch Đồ cầm lấy, gật đầu, “Ừm ừm, chính là cái này.”
Lật vài trang, vừa tỉnh ngủ tóc vốn đã rối bù, bị Bạch Đồ gãi lại càng thêm biến dạng hơn, “Ủa, không đúng, tớ nhớ vẫn còn chưa viết rất nhiều.”
“Chữ này cũng không phải của tớ.” Bạch Đồ lại lật vài trang, lầm bầm làu bàu.
Lý Thần Tinh nhìn mấy lần, “Là cậu viết mà, không phải cậu đang bắt chước chữ viết của bọn họ để làm sao? Có lẽ cậu đã quên mất.”
Bạch Đồ lại nhìn mấy lần, ném sang một bên: “Mặc kệ nó, dù sao viết xong là được.”
Tỉnh lại sau giấc ngủ, còn tưởng bài tập chưa viết, không ngờ bài tập đã làm xong, thật vui vẻ.
Chân có hơi đạp mạnh, trong miệng khẽ hát, khỏi phải nói vui vẻ thế nào.
Tần Thâm ở phía sau nhìn Bạch Đồ giậm chân, không tự chủ cũng lắc lư hai chân mình.
Tóc con trên trán bị quạt trần thổi, biến thành có phần chia 3:7 (1), kiểu tóc này khó mà khống chế, đây cậu ta lại cố tình loay hoay tạo hình.
(1)
Bạch Đồ vốn cho rằng
Bạch Đồ mới biết được, cậu ta không phải là nhất thời hứng khởi.
Cuối cùng trong tay Tần Thâm bưng hai phần cơm, đưa cho Bạch Đồ phần còn bỏ thêm đùi gà lớn.
Bạch Đồ nhận lấy, tìm được chỗ ngồi xuống, vẫy tay với Tần Thâm: “Anh Thâm, ngồi ở đây.”
Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ra hiệu Tần Thâm tới.
Tần Thâm quay đầu lặng lẽ nhìn Trần Ôn và Lý Minh, giả vờ bộ dạng không kiên nhẫn lại không còn gì để nói: “Thiệt là, trước mặt mọi người gọi tao tới, cô nàng cũng không xấu hổ.” Tuy nói như thế nhưng ý cười trong mắt thật sự chỉ tăng chứ không giảm.
Trần Ôn gật đầu, “Em cũng thấy vậy.”
Lý Minh phụ họa.
Lúc này mặt Tần Thâm thật đen. “Người ta gọi tao tới, tụi mày có vẻ giống như có ý kiến nhỉ?”
Cơ thể mập mạp của Trần Ôn “a” một tiếng. “Không phải anh nói cô ấy không xấu hổ sao?” Trần Ôn ngơ ngác nói.
Tần Thâm vỗ đầu Trần Ôn một cái: “Tao chỉ nói một chút, mày phụ họa cái gì.” Trong chớp mắt bưng đĩa đi đến bên cạnh Bạch Đồ.
Trần Ôn lắc đầu: “Đúng là càng ngày càng không hiểu anh Thâm.”
Bạch Đồ chia đồ ăn mình thành hai phần đưa cho Lý Thần Tinh, Tần Thâm cau mày, nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ.
“Sao hai người các cậu luôn luôn ăn cùng nhau vậy?” Tần Thâm không hiểu hỏi.
“Vì chúng tớ là bạn tốt mà.” Bạch Đồ cắn đũa cười cười với Tần Thâm.
Lông mi nhẹ nhàng rũ xuống như quét qua trái tim cậu.
Bạch Đồ cười lên, đôi mắt thật xinh đẹp. Tần Thâm suy nghĩ trong đầu.
Yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, nắm đầu Bạch Đồ đang cắn đũa về, “Ăn cơm của cậu đi, đang yên đang lành ăn cơm phóng điện cái gì.”
Bạch Đồ không cam lòng bị tay Tần Thâm vùi xuống. “Tớ phóng điện cái gì? Cậu đừng quá đáng.”
Nghiêng đầu muốn biện minh với Tần Thâm.
Bạch Đồ còn đang líu lo không ngừng, Tần Thâm đã gắp cánh gà trong bát cho cô.
“Được rồi, đừng ồn nữa, chuyên tâm ăn đi, đợi chút nữa còn phải chạy bộ.” Tần Thâm nhìn Bạch Đồ, lẩm bẩm, giống như là đang nói thầm.
Dịu dàng không giống Tần Thâm mà Bạch Đồ biết.
Bạch Đồ muốn nói gì đó, há miệng nhưng lại quên muốn nói gì, miệng giống như có thể nhét vào một quả trứng gà.
Mãi đến khi Tần Thâm cười ra tiếng, Bạch Đồ mới phản ứng được mình lại bị tên tiểu tử ngu ngốc này đùa bỡn.
Tần Thâm ôm bụng, nhìn Bạch Đồ: “Cậu xem cậu kìa, bị tớ phóng điện nói mấy lời hay hồn đã không tìm được. Thật sự… ngốc không tả được.”
Bạch Đồ không để ý tới Tần Thâm, vùi đầu ăn cơm.
Vừa ăn cơm vừa mắng thầm: Đồ khốn, ai bảo vừa nãy cậu dịu dàng như thế, khiến tôi có chút không thích ứng, không kịp phản ứng.
Tần Thâm nhanh chóng ăn xong, đưa 100 tệ cho Bạch Đồ. “Đợi chút nữa đến sân bóng mua nước giúp tớ.”
Bạch Đồ còn chưa kịp đáp lại, đã trông thấy Tần Thâm chạy ra ngoài cực nhanh, giống như đằng sau có người truy sát vậy.
Bạch Đồ nhìn một trăm tệ này, cầm cũng không được, không cầm cũng không được.
Đang suy nghĩ, vóc người Trần Ôn mập mạp kia đã chạy vào, nói với Bạch Đồ: “Bạch cô nương, anh Thâm nói, cần phải mua nước, bằng không thì ‘cổng sau’.”
Trong miệng Bạch Đồ chứa cơm, trong tay còn kẹp một miếng thịt.
Cẩn thận suy tư câu nói này, lập tức đứng lên: Con bà nó chứ. Lại đem Phì Miêu với đám tiểu thái muội kia uy hiếp tôi.
Trần Ôn vẫn đứng đợi Bạch Đồ trả lời, dù sao anh Thâm vẫn còn đứng dưới gốc cây ở cổng đợi cậu ta mang tin tốt về.
“Bạch cô nương, Bạch cô nương?” Trần Ôn gọi hai tiếng.
Bạch Đồ lấy lại tinh thần, bĩu miệng một cái. Cất 100 tệ vào túi.
“Biết rồi, tớ sẽ đi.”
“Yes sir ~.” Trần Ôn mang theo tin tức tốt hấp tấp đi tìm Tần Thâm.
Nai: có cần phải z k anh Thâm =)))))