Đứng ngoài cửa là Tô Duyệt Sinh, kỳ thật lúc vừa thấy anh ta, tôi liền cười không nổi, biểu tình trên gương mặt không tự chủ được trở nên cứng ngắt.
Tô Duyệt Sinh liếc mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân, vách tường cạnh cửa có gắn một chiếc gương trang trí, tôi nhìn vào trong gương thấy mình vô cùng chật vật, vừa mới rồi lăn lộn mấy vòng trên giường, chiếc váy kia đặc biệt ngắn, quả thực sắp bị kéo lên đến tận eo rồi ((ôi lộ hàng)), tôi xấu hổ kéo nó xuống, nhưng kéo thế nào cũng không kéo nó dài thêm được tẹo nào, đầu tóc xinh đẹp lúc chiều tỉ mỉ bới chải giờ đã rối loạn, rậm rạp như một đám rừng hoang, tóm lại muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.
Với loại tình huống này, tôi đành phải tự mình tìm bậc thang để leo xuống, tôi ngượng ngùng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tô Duyệt Sinh không trả lời, đi vào phòng, nhìn chằm chằm vào chai sâm banh trong thùng đá, sau đó nhặt ly rượu không trên giường lên để ở chỗ bàn, anh ta nhìn đến đôi giày cao gót bị tôi đá lung tung trên thảm trước giường, cuối cùng, mới cầm lấy một ly sạch khác, tự rót sâm banh cho chính mình.
Tôi nhìn anh ta chầm chậm uống rượu sâm banh, quả thực chỉ muốn cầm chiếc giày cao gót kia ném thẳng vào trán anh ta.
Tên hỗn đản này!
Uống xong một ly sâm banh, Tô Duyệt Sinh mới nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì”.
Tôi cầm điện thoại lên, nhanh chóng xem lại lịch sử cuộc gọi, sau đó nói với anh ta: “Không có gì cả, tại tôi gọi nhầm số”.
Tô Duyệt Sinh cười một tiếng nói: “Đừng nói là cô chỉ uống mấy ly sâm banh, cho dù uống say đến chết, cũng đâu thèm gọi cho tôi. Nếu cô thích chơi đùa, vậy cứ ở trong này từ từ mà chơi đùa đi”. Nói xong liền đứng dậy bỏ đi, tôi vội vã nắm lấy tay áo anh ta: “Em sai rồi, là em sai, anh đừng giận”.
Tôi lắp ba lắp bắp đem mọi chuyện tiền căn hậu quả nói qua một lượt, vốn dĩ chuyện này cũng không phức tạp, nhưng bởi vì chột dạ, cho nên tôi mất khí lực rất lớn mới nói rõ ràng xong mọi chuyện được. Tô Duyệt Sinh nghe xong thì trầm mặc, cũng không tỏ thái độ gì. Tôi nhất thời bế tắc, đành phải ngượng ngùng cầm lấy chai sâm banh rót rượu cho anh ta, anh ta chạm cũng không chạm vào ly rượu kia, qua một lúc lâu, mới nói với tôi: “Đây là lần cuối cùng”. Anh ta nói: “Tôi hy vọng sau này cô đừng đùa giỡn với loại tâm kế này, lần sau tôi sẽ không xen vào nữa. Đây coi như là lễ vật chia tay”.
Tôi dùng âm giọng rất nhẹ nói:“Cảm ơn.”
Lúc này anh ta mới đưa mắt nhìn tôi, kỳ thật cũng chỉ là liếc một cái, bị anh ta nhìn như vậy, tôi đột nhiên xuẩn ngốc hỏi: “Đêm nay anh không ở lại sao?” Nói xong tự bản thân tôi còn cảm thấy hối hận, hận không thể cắt phăng lưỡi chính mình đi.
Tô Duyệt Sinh cười cười, bình thường khi anh ta cười như thế này, đều khiến người ta cảm thấy đáng giận, anh ta nói: “Thất Xảo, tôi nói rồi, tôi không muốn gặp lại cô, rất phiền”.
Tôi cúi đầu đưa anh ta ra cửa, anh ta đi rất nhanh, sau khi đóng cửa tôi mới cảm thấy lòng bị tổn thương. Mọi chuyện được giải quyết, tôi hẳn phải rất cao hứng mới đúng. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng, Tô Duyệt Sinh rất tức giận, tôi dùng chút mưu kế nông cạn như vậy, đương nhiên sẽ bị anh ta nhìn ra, bất quá anh ta vẫn đến đây, kỳ thật tôi mong tự tìm cho mình một bậc thang, anh ta thì thuận thế cho tôi một bậc thang, có điều tôi lại cảm thấy quá khó.
Lúc tôi nâng ly uống cạn hết chai sâm banh, không biết đã đi toilet bao nhiêu lần, tôi nhớ rõ đã ở trong bồn tắm lớn ngâm mình đến mức thiếu chút nữa chết đuối, may mắn tôi túm được chiếc điện thoại bên cạnh, mượn chút lực còn sót, lại bắt được tay vịn, dây điện thoại bị tôi kéo giãn thành một đường dài, bên trong vang lên tiếng ong ong, ống nghe bị rơi vào trong nước, tôi cũng không để ý, cứ mặc kệ, lớn tiếng hát. Tôi càng không biết bản thân cuối cùng trở lại giường ngủ như thế nào. Ngày hôm sau, tôi đang ở dưới đại sảnh làm thủ tục trả phòng, Trình Tử Lương gọi điện cho tôi, tôi không muốn tiếp, ấn nút ngắt cuộc gọi, một lát sau anh ta lại gọi, tôi lại ngắt, đợi đến lần gọi thứ ba, tôi không kiên nhẫn nữa, phát giận trút vào trong điện thoại: “Anh làm ơn đừng phiền tôi nữa có được không? Rốt cuộc anh lấy thân phận lập trường gì mà đòi quản chuyện của tôi?”
Anh ta không nói gì nữa, Trình Tử Lương rốt cuộc vẫn là có lòng tự trọng, không cố ý tiếp tục dây dưa.
Tôi trở lại Trạc Hữu Liên đi làm, lòng thấp thỏm lo lắng, khắp nơi đều xem không vừa mắt. Nhóm nhân viên cũng biết gần đây tâm tình tôi không tốt, cho nên người người đều thu mình im lặng. Chỉ có A Man dám tìm đến tôi gây phiền, bắt tôi xuống hầm kiểm kê rượu đỏ. Loại rượu đắt tiền mỗi quý kiểm kê một lần này, đòi phải do chính tôi ký tên kiểm duyệt, đây vốn là điều lệ từ trước đến giờ. Tôi cũng không dám phản bác, đành phải cùng A Man đi xuống hầm rượu kiểm kê.
Bên trong hầm rượu nhiệt độ cùng độ ẩm nhất định, khiến người ta không cảm thấy thoải mái. Trên giá xếp đầy chi chít những chai rượu đỏ, đa số đều tích một tầng dày tro bụi, nghe nói đây cũng là lẽ thường, loại rượu không thịnh hành thường thường sẽ ít lấy ra lau chùi, chỉ đợi đến khi có khách gọi mới đem ra lau, cứ thế lưu trữ dần trong nhiều năm trông thật thương cảm.
Tôi nhớ tới có một lần đi du lịch sang Thổ Nhĩ Kỳ, trong thành phố cổ kính của nước ngoài có một cái chợ truyền thống. Tại một cửa hàng nhỏ ở nơi này bày bán rất nhiều công cụ bằng đồng xưa, xem vẻ như đã qua nhiều năm. Chủ cửa hàng lấy một chiếc đế nến ra cho chúng tôi xem, phía trên đóng dày một lớp khói dầu, bề mặt đầy tro bụi, thổi một hơi khiến người bị sặc đến nỗi không mở mắt ra được. Tôi chật vật che mặt lại, có người từng nói: “Đây là bụi cổ đó”.
A Man còn ngồi xổm nơi đó kiểm tra nhãn rượu, tôi đã quên mình đi cùng ai đến Thổ Nhĩ Kỳ, cũng chỉ nhớ mỗi câu nói kia thôi. Còn có lúc đó tôi dùng chiếc khăn lụa màu lam che mũi. Tại Địa Trung Hải, tàu biển chở khách đều theo định kỳ, trên sàn tàu gió quá lớn, chiếc khăn lụa bị gió thổi bay xuống biển. Hình ảnh ngắt quãng vụn vặt từng mảnh nhỏ, giống như từng đoạn nhỏ trong phim điện ảnh được dựng nên, trong đầu tôi nhoáng cái hiện lên, rồi chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi lắc lắc đầu, cố gắng buộc bản thân không suy nghĩ đến nhưng vấn đề mơ hồ này nữa, nếu thật sự có mất đi một phần ký ức, vậy thì hãy để cho nó mất luôn đi, tôi chưa bao giờ vì mất đi gì đó mà đau khổ rối rắm, bởi vì đối với quá khứ nhớ mãi không quên là một chuyện rất xa xỉ, tôi nào có loại tư cách này. Tôi và A Man cùng
nhau kiểm kê rượu đỏ, mỗi người một giá, đếm tới đếm lui vẫn thiếu một chai loại lâu năm.
Haut-Brion, giá của chai rượu này cũng không phải đắt lắm, A Man lại đếm một lần nữa, vẫn thiếu một.
A Man đi đối chiếu với sổ sách kiểm kê trong kho, tôi ngồi trong hầm rượu nghỉ một chút. Mệt mỏi sau một lúc lâu, mặt xám mày tro, nên tôi cũng lười tìm ghế dựa mà ngồi, cứ thế an vị trên mặt đất, tựa lưng vào giá rượu… từng ngăn từng ngăn trên giá làm lưng tôi rất đau. Tôi bỗng cảm thấy vô cùng chán ghét cuộc sống này, mười năm, cơm ngon mặc đẹp, xe sang nhà lớn, vật chất phong phú tôi đều có, mỗi khi tôi lái chiếc sport đi giống như một trận gió thổi tung mặt đường, vô số người hâm mộ ghen tị, bản thân tôi còn đắc ý dào dạt, nhưng rốt cuộc có gì là của tôi đâu?
Thảo nào Tô Duyệt Sinh nói thấy tôi phiền, tôi cũng tự thấy mình rất phiền.
A Man cầm một tờ giấy đi vào, nói với tôi: “May là tìm được, nghe nói có lần cô cầm chai rượu đến khu ghế lô ‘Thính Vũ thanh’, lúc đó không ký tên nên họ viết tạm hóa đơn này, sau đó cũng quên không bổ sung. Thời điểm tôi đi tìm, thủ kho sợ tới mức muốn khóc luôn, thiếu điều muốn nuốt luôn âm giọng, bảo ông ta tìm đâu ra tiền mà đền chai rượu quý này chứ? Cô cũng thiệt là, tự mình định ra chế độ nhưng cũng chính mình không chịu chấp hành…”
Tôi chặn ngang lời A Man hỏi anh ta: “Anh cảm thấy, nếu tôi không kinh doanh nghề này nữa thì thế nào?”
A Man không quá kinh ngạc, ngược lại hỏi tôi: “Có phải có ai đứng sau lưng phá rối gì không? Thời gian gần đây chúng ta gặp rất nhiều phiền toái”.
Tôi biết không có cách nào nói chuyện với anh ta, vì thế mệt mỏi đứng lên: “Trở lại quầy rượu thôi”.
Kỳ thực bắt đầu từ hôm nay, mấy chuyện náo loạn của Trạc Hữu Liên đã dần dần lắng xuống, Hạ Nguyên Tân không xuất hiện nữa, cũng không so đo chuyện tối hôm đó tôi cho anh ta leo cây, gió êm sóng lặng, giống như tất cả đều là nước chảy trôi đi không để lại dấu vết. Công việc làm ăn cũng dần dần tốt trở lại, mùa hè là thời điểm việc làm ăn của chúng tôi được thuận lợi, bởi vì thời tiết nóng, trên núi mát mẻ, không khí lại tốt, có điều mùa hè thì nhiều muỗi, mà chỗ này của chúng tôi cây cối rậm rạp, mỗi ngày lúc trời chạng vạng, Trạc Hữu Liên bắt đầu dùng thuốc xịt muỗi, từng đám khói thuốc màu vàng bay chi chít khắp nơi, giống như những đám mây của yêu tinh trong ‘Tây Du ký’. Tôi ở trong văn phòng nhìn xuống con đường trong công viên đầy thuốc diệt muỗi, núi rừng ủ dột, sương chiều nổi lên bốn phía, khắp nơi sương khói lượn lờ, tôi cảm thấy bản thân giống như yêu tinh lâu năm sống trong núi, coi sóc động phủ đẹp như chốn thần tiên, thủ hạ là vô số Nhiếp Tiểu Thiến đẹp tựa mỹ nhân, ai biết tất cả những thứ này lại chỉ là ảo ảnh?
Lúc này tôi cảm thấy mọi chuyện đều đã qua, vì thế một mình một người đi đến Tứ Xuyên. Ở Tứ Xuyên có một vùng núi gọi là Lương Sơn, tôi đã đi qua vài lần. Nơi đó chính là quê nhà của mẹ tôi, tôi không biết bà rời khỏi núi này vào năm nào tháng nào, tóm lại sau khi bà đi, một lần cũng chưa từng trở về, càng miễn bàn đến chuyện đưa tôi trở về. Mãi cho đến sau khi bà qua đời, trong đầu tôi mới có ý nghĩ muốn nhìn thấy Lương Sơn.
Lần đầu đến Lương Sơn, tôi hoàn toàn không có kế hoạch, cho nên lộ trình rất gian khổ, đầu tiên bay đến Thành Đô, sau đó chuyển sang xe lửa, lại đổi thành xe khách đường dài, cuối cùng phương tiện dùng đi vào núi là xe ba bánh. Tôi tìm được thị trấn nọ, nơi mẹ tôi từng đề cập qua, nhưng không ai nói cho tôi biết nơi này từng có một cô gái bỏ nhà trốn đi, mà tên mẹ tôi trên chứng minh thư không chính xác, nghe nói đã sửa đổi lâu rồi. Nói đến thật buồn cười, hộ tịch của mẹ cũng là sau này mới làm, tôi ngay cả tên trước đây của bà là gì cũng không biết.
Cách vài năm tôi lại đến Lương Sơn một lần, mỗi lần đi, biến hóa đều rất lớn, vốn dĩ không có xe đi lại trong thôn, vốn dĩ trong trấn chỉ có một vài cửa hàng nhỏ con con. Mỗi lần tôi đều ngẫm nghĩ trong lòng, không biết liệu tôi có gặp phải cha ruột của mình hay không, hoặc là sẽ gặp được ông ngoại bà ngoại chưa từng biết mặt.
Mẹ tôi chỉ nói với tôi về chuyện này có một lần, trong nhà muốn bà lấy chồng, nhưng bà đã yêu ba tôi, hai người tự định chung thân, nên mới theo ông ấy bỏ trốn đi nơi khác. Đón xe lửa đi suốt mấy ngày đêm, ra nhà ga, người đặc biệt nhiều, bà muốn đi toilet, ba tôi dẫn theo bà đi tìm nhà vệ sinh công cộng, chờ đến khi bà trở ra, ba tôi không biết đã đi nơi nào rồi, hành lý cũng không thấy. Mẹ tôi không dám đi trình báo án, sợ bị người nhà tìm đến bắt về, bà chỉ là một cô gái trẻ, từ trước tới giờ đi xa nhất cũng chỉ tới thị trấn là cùng.
Trong biển người mờ mịt ở chốn thành thị, trên người mẹ tôi chỉ có bảy mươi đồng tiền, ở tại một khách sạn nhỏ được vài ngày, bả chủ thấy mẹ cùng đường, nên xúi giục mẹ buôn bán xác thân. Mẹ tôi không chịu, đánh bạo đi ra ngoài tìm việc làm, thế nhưng tìm được một công việc làm bảo mẫu.
Chủ nhà cảm thấy bà tay chân nhanh nhẹn, tính khí thuộc con nhà có giáo dục, chăm lo cho đứa nhỏ cũng rất tận tình, ngay cả con chó Nhật trong nhà nuôi cũng thích bà. Qua một hai tháng, bỗng nhiên bà phát hiện mình đã mang thai. Lúc đó bà bất quá mới có mười tám tuổi, rất nhiều năm sau đó còn cười hì hì nói với tôi: “Lúc đó gấp đến độ mỗi ngày đều ra bờ sông đi tới đi lui, thật sự là ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến rồi”.