Tôi lấy tay xoa xoa kính, độ ấm bên ngoài rất thấp, thở ra khí nóng nếu không nhanh chóng lau đi sẽ kết thành sương bạc. Tôi nghe thấy tiếng ô tô, không bao lâu sau thì cửa mở, bên ngoài gió tuyết thổi “vù” một tiếng, cửa lập tức được đóng lại, tuy rất ngắn ngủi, nhưng cũng khiến người ta không tự chủ được run rẩy cả người.
Có không ít bông tuyết rơi xuống trên vai Tô Duyệt Sinh, anh ta cởi chiếc áo bành tô, Tiểu Xán chạy tới chỗ anh ta, giống như con gấu kola ôm lấy chân anh ta, ngửa mặt lên hỏi: “Có mua được tôm hùm không ạ?”
“Không có”. Tô Duyệt Sinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, “Trước hết chúng ta nên lo nghĩ đến chuyện trưa nay ăn cái gì đi”.
Tôi biết điều đi vào phòng bếp bận rộn, trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, chẳng qua đa số nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ tôi không quen thuộc, không biết chế biến thế nào mới ăn được, đang lúc sầu lo thì Tô Duyệt Sinh vào đến, anh ta nói với tôi: “Có chuyện… tôi cần nói cho cô biết”.
Không biết vì sao, trong lòng tôi nhảy dựng, cũng không dám xoay người lại nhìn anh ta, đành phải tùy tiện “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.
“Tôi vừa mới lái xe ra ngoài, có một đoạn đường hoàn toàn không đi được, chỉ có thể quay ngược trở lại. Radio nói đường vào thành phố đã bị phong tỏa. Lúc sáng tôi có kiểm tra qua, trong tầng hầm còn hai thùng dầu diesel, máy phát điện còn có thể dùng thêm một ngày rưỡi, giả sử bị mất điện, cũng rất nguy hiểm, nhiệt độ không khí sẽ giảm xuống, hơn nữa chúng ta cũng không còn đủ thức ăn”.
Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, xoay người lại nhìn Tô Duyệt Sinh, anh ta nói: “Kiểm tra xem trong tủ lạnh còn gì ăn được trước đi”.
Trong tủ lạnh có một chút đồ ăn, nhưng không nhiều lắm, tôi kiểm kê qua, cẩn thận liệt kê ra một danh sách nhỏ. Tôi đột nhiên nảy ra một ý, nói với Tô Duyệt Sinh: “Hay là tắt điện tủ lạnh đi, như vậy có thể tiết kiệm một ít điện, dù sao nhiệt độ bên ngoài cũng thấp, chúng ta đem mấy thứ này chôn ở trong tuyết”.
“Sẽ bị cáo đào lên”.
“Ở đây có cáo sao?”
“Đương nhiên có”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Bỏ vào rương khóa lại sẽ không bị”.
Tô Duyệt Sinh nhíu nhíu mi, anh ta nói: “Thật ra thì cô cũng có chút thông minh đấy chứ nhỉ”.
Hai chúng tôi xuống tầng hầm tìm cái rương thích hợp, cuối cùng dọn ra được một cái rương dùng, sau đó đem các thứ đồ uống, sữa linh tinh phân chia vào túi rồi bỏ vô rương. Tiểu Xán đối với chuyện này rất có hứng thú, nó luôn luôn đi theo xoay quanh hai chúng tôi, cuối cùng được thỏa ước nguyện, tôi giúp nó mặc vào một chiếc áo khoác thật dày, nó theo chúng tôi cùng ra sân đào hố.
Bông tuyết trong suốt bị hất tung, chúng tôi đào ở dưới tàng cây một cái hố tuyết, đặt rương vào, một lần nữa lấy tuyết lấp lên. Tiểu Xán hưng phấn nói: “Giống như bảo tàng!”
Trong lòng tôi còn lo lắng một vấn đề khác, tôi hỏi Tô Duyệt Sinh: “Giả sử như mất điện rồi, liệu có vào thành phố được không?”
“Không biết, có lẽ các cấp chính phủ đã bắt đầu cứu tế rồi”.
Chúng tôi ở trong phòng đợi đến tối cũng không thấy xe quét tuyết đến. Tô Duyệt Sinh mang theo chai rượu đỏ đi chào một nhà hàng xóm gần nhất. Tất cả mọi người đều không đi được, toàn bộ khu nhà biến thành một khu ở đơn độc trong đảo tuyết. Bất quá tâm tình coi như có chút lạc quan, hàng xóm nói đã ở đây mấy chục năm rồi chưa bao giờ gặp bão to tuyết lớn, nhưng chính phủ hẳn sẽ có triển khai cứu trợ tích cực thôi. Nói vậy xe quét tuyết rất nhanh sẽ đến đây.
Buổi tối vì muốn tiết kiệm năng lượng, chúng tôi đều ngủ trong phòng khách cạnh lò sưởi đặt sát tường, cũng may mùa hè này Tiểu Xán muốn đi dã ngoại cắm trại nên có chuẩn bị lều trại cùng túi ngủ, cao hứng phấn chấn bảo chúng tôi lấy nó ra dùng. Tô Duyệt Sinh và tôi ngủ trên sofa, Tiểu Xán ngủ trên thảm trong lều.
Nửa đêm tôi mơ mơ màng màng, nghe tiếng Tiểu Xán ghé vào sofa trước mặt hỏi: “Con có thể ngủ với dì không?”
Tôi vươn tay cố gắng chừa chỗ trống, nó liền chui vào cái ổ trong lòng tôi, giống như một chú cừu non, đem hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên mặt tôi, hai người chúng tôi chen chúc trên sofa, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm bị cái lạnh làm thức tỉnh, lò sưởi sát tường thiếu chút nữa thì tắt, Tô Duyệt Sinh đang cho thêm củi vào, ở bên chân anh ta, có một ít gỗ vừa được chẻ. Trước giờ tôi vẫn nghĩ lò sưởi sát tường bất quá chỉ là món đồ trang trí, giờ này khắc này mới cảm thấy trong phòng có một chiếc lò sưởi thật sự là quá tốt.
Tiểu Xán được bọc trong thảm ngủ thật say, tôi rón rén đứng lên đến giúp đỡ Tô Duyệt Sinh, tôi lặng lẽ hỏi anh ta: “Củi còn được bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, bất quá nếu không đủ, có thể chặt cây”.
Tôi nhìn nhìn anh ta, đoán xem anh ta đang nói thật hay đùa.
Bất quá việc nặng nhọc hẳn phải do đàn ông gánh vác, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua Tô Duyệt Sinh như vậy, tay áo được xắn lên, mồ hôi chảy trên thái dương, cổ áo mở rộng, khí nóng trong người bắn ra bốn phía, quả thực rất mê người. Tôi đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng: “Nước ngừng chảy rồi ư?”
“Bên ngoài có rất nhiều tuyết.”
Ờ ha, tôi có chút xấu hổ, ai biết Tiểu Xán vén thảm bỏ dậy, vô cùng bất mãn nói: “Ba đừng có nói chuyện với phụ nữ kiểu như vậy được không?”
Thì ra nó đã thức từ lâu, thằng nhãi này.
Internet bị ngắt từ sớm, TV cũng không có, đành phải nghe đài radio. Các đoạn tiếng anh nói rất nhanh, tôi hoàn toàn nghe không ra, thoáng chốc lại thay bằng tiếng Pháp, càng không hiểu nổi. Cũng may Tiểu Xán rất kiên nhẫn, phiên dịch cho tôi nghe, rằng chính phủ đã khởi động khẩn cấp dự án, bất quá tình hình tai nạn trên cả nước đang rất nghiêm trọng.
Xem ra có không ít người giống chúng tôi bị nhốt trong nhà.
Cả ngày nhàm chán, đành phải cùng Tiểu Xán mặc áo thật dày, leo lên trên gác xép thám hiểm. Trên lầu không có người ở, bày biện các loại đồ vật linh tinh, còn có một chiếc rương lớn.
Tiểu Xán mở rương ra cho tôi xem: “Đây là mấy món đồ chơi hồi còn nhỏ của con”.
Đều là mấy thứ này nọ con nít hay thích, tỷ như búp bê con trai, lục lạc gỗ,
còn có xe lửa chạy theo đường ray gì đó, mặt khác có một lão hổ tự làm trông rất thô sơ, nhìn qua cũ kỹ lắm rồi. Tiểu Xán nói: “Cái này là mẹ con làm”.
Tôi sửng sờ một chút, mấy ngày liền ở trong bão tuyết, bản thân bị nhốt trong nhà, gần như đã quên hết mọi chuyện, tỷ như quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh, kỳ thực đâu được bình thản như bây giờ, hết thảy chẳng qua là giả tạo ở chung với nhau thôi. Mà thân thế của đứa nhỏ này, ngay từ đầu tôi đã không được biết.
“Lúc còn nhỏ con thường ôm nó ngủ, vốn con cũng không biết, có lần con nghe lén được chú Triệu nói chuyện với ba, chú ấy nói, cậu xem, Tiểu Xán chỉ biết đó là đồ của mẹ”.
Bên ngoài tuyết trắng lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng vào trong nhà, Tiểu Xán hơi cúi đầu, tôi gần như có thể thấy phần tóc sau gáy của nó. Nó giương mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đen thăm thẳm, vừa to vừa trong sáng, nó nói: “Dì kỳ thực không phải mẹ con, có phải không?”
Tôi gật gật đầu.
Nó nói: “Ba con vẫn rất thích dì”.
Tôi lắc đầu, Tô Duyệt Sinh cũng không phải thích tôi, chỉ là thời gian chúng tôi ở chung đã lâu, lâu đến nỗi quen thuộc với sự tồn tại của đối phương, hoặc là nên nói, tôi đã quen chịu được hết thảy con người anh ta, anh ta cũng có thể miễn cưỡng mà nhân nhượng tôi.
“Nếu ba con không thích dì, thì lúc con khóc lớn náo loạn muốn dì ở lại, ông ấy đã cho dì đi ngay lập tức, sau đó đổi phương thức khác đến dỗ con”.
Đối với ánh mắt hồn nhiên trong sáng của Tiểu Xán, tôi chỉ có thể nói: “Không phải như con nghĩ đâu”.
“Con và chú Triệu chơi trượt xe tuyết bị lật, cánh tay con vì ngã nên bị gãy, rất đau. Lúc ba đến con vẫn luôn khóc, khi đó con đã nói với ông ấy muốn mẹ, con biết mẹ đã chết rồi, nhưng con là con nít mà, con nít có thể không phân biệt phải trái, lúc con muốn mẹ, ba rất đau lòng. Con không muốn ông ấy đau lòng, nhưng con nhịn không được”. Trong ánh mắt nó lại có giọt nước sáng long lanh, nó nói: “Con muốn mẹ hát ru, kỳ thực chính là con muốn ông ấy hát dỗ con. Những người cha đều sẽ hát, con cho rằng ông ấy biết hát, thế nhưng ông ấy lại gọi điện cho dì”.
Tôi hoàn toàn kinh ngạc, nhớ tới cuộc gọi đường dài kia, nhớ tới Tô Duyệt Sinh trong điện thoại, muốn tôi hát một bài. Lúc đó tôi hoàn toàn không nghĩ tới, thì ra cú điện thoại này, là anh ta ở dưới tình huống không còn cách nào, mới nghĩ ra cái kế tạm ứng cứu đó.
Nhưng… bất quá chỉ là dỗ một đứa trẻ thôi mà, không phải sao?
Tôi không biết nói sao, mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, thuận thế ngồi lên một chiếc rương, thật nghiêm túc nói với Tiểu Xán: “Kỳ thực thế giới của người lớn so với trí tưởng tượng của con phức tạp hơn nhiều, ông ấy gọi điện thoại cho dì, cũng không phải vì thích dì, mà là bởi vì, ông ấy cảm thấy dì thích hợp làm loại chuyện này”.
“Nhưng mà thích hợp……”
“Thích hợp cũng không có nghĩa là thích, hơn nữa hát một bài hát ru cho con nghe, là vì như thế con sẽ không hỏi thăm nay nọ, cũng sẽ không hỏi lung tung vì sao. Ba con là một người đàn ông rất có mị lực, nhiều cô gái thích ông ấy lắm, việc này khiến cho ông ấy đối với những cô gái khác luôn để tâm cảnh giác. Dì và ba con là bạn, con biết đó? Đương nhiên ông ấy từ trước đến giờ vẫn luôn để ý chăm sóc dì, nhưng cả hai hoàn toàn không có khả năng tiến thêm một bước phát triển tình cảm…”
Tôi đột nhiên cảm thấy khôi hài đứng lên, có lẽ vì mấy ngày liền bị nhốt trong gió bão, hoặc là vì hoàn cảnh sống ở nơi tha hương ngoại quốc khiến tôi nảy sinh ra ảo giác, sao tôi lại muốn nghiêm túc nói mấy chuyện này với một đứa nhỏ chứ?
Tôi cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc: “Chuyện của dì và ba con, không phải là việc con cần chú ý, con nên để ý chính mình thì hơn, cố gắng nghỉ ngơi chăm sóc vết thương thật tốt, để bản thân được thoải mái vui vẻ”.
Tiểu Xán dường như rất thất vọng, mũi có nó nhanh chóng nhăn lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều vặn vẹo ((mếu)), nó nói: “Dì cũng đâu biết, là con không có mẹ, các người đều không thèm để ý”.
“Dì cũng không có mẹ”. Tôi thản nhiên nói: “Mẹ dì qua đời đã nhiều năm, hơn nữa dì còn không có ba, từ nhỏ đều là do mẹ nuôi dì khôn lớn”.
Ánh mắt Tiểu Xán thoáng chốc nhìn tôi, tôi nhún vai nói: “Cũng không phải chỉ có mình con là chứa nhiều tâm sự, người lớn bọn dì chuyện đau lòng còn nhiều hơn”.
Tiểu Xán nhìn tôi một lát, đột nhiên tiến lên phía trước, dùng cánh tay ôm lấy tôi, một cánh tay của nó không cách nào nhúc nhích, tay kia thì vòng lại ôm rất chặt, thân hình nho nhỏ rất ấm áp, trên tay còn có mùi thuốc khử trùng, nó ôm tôi thật chặt, nói: “Đừng đau lòng, ba mẹ dì nhất định đang ở trên trời dõi theo dì”.
Tôi vốn cũng không cảm thấy đau lòng, bị cái ôm này của nó, trong lòng trào lên chút xót xa. Tôi xoay tay lại ôm lấy nó, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nó: “Con cũng đừng đau lòng”.
Tiểu Xán im lặng chôn mặt trong lòng tôi, qua ước chừng nửa phút, nó rất không ngoan cứ cọ cọ, lui về ngồi xuống dưới rương, còn nghiêm túc nhìn tôi: “Sao ba con lại không thích dì?”