Tôi chuyển đến ở tại một ngôi nhà khác ở vùng ngoại ô cách thành phố mấy trăm cây số, mỗi tuần trở lại bệnh viện thăm mẹ tôi. Có điều tôi vẫn không đi làm phẫu thuật phá thai, thời gian thực hiện tốt nhất là trong vòng ba tháng, nhưng tôi cứ cố gắng kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Tôi không biết mẹ có lừa tôi không, hay những lời bà nói là sự thật.
Tỷ như đến cùng thì cha tôi là ai, năm xưa bà vì có tôi nên cùng bỏ trốn đi với người bạn trai thanh mai trúc mã, hay những chuyện xưa bà kể cho tôi nghe đều là lừa gạt, cha tôi thật sự chính là Tô Tiếu Lâm.
Mỗi ngày tôi đều không ngừng lo lắng việc này, kỳ thực biện pháp rất đơn giản, đi tìm Tô Tiếu Lâm giám định DNA là biết ngay thôi. Nhưng tôi vẫn chần chờ không dám đi bước này, bởi vì tôi sợ hãi sinh thêm nhiều chuyện.
Tôi cứ thế sống trong lo âu dần dần dẫn đến thất thường, những lúc một mình cô độc thường sẽ lệ rơi đầy mặt, một mình ra ra vào vào, luôn ăn rất nhiều này nọ, rồi không ngừng nôn mửa.
Nơi mà tôi đang trú ngụ kia kỳ thực có cái tên rất đẹp, gọi là đường Phượng Hoàng, đó là một con đường lớn nở đầy hoa Phượng Hoàng, những đóa hoa đỏ thẫm tựa như ngọn lửa cháy rực trong sắc xanh của cành lá.
Mỗi ngày tôi đi loạn trên đường, mua rất nhiều này nọ, đồ đạc đem về nhà đến mở cũng chẳng thèm mở ra xem.
Tôi cũng biết bản thân mình sắp điên đến nơi rồi, nhưng điên thì cứ điên đi, dù sao tôi cũng đã sớm hai bàn tay trắng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, đảo mắt cái thai đã được hơn bốn tháng, quần áo có thắt lưng rộng rãi cũng đã sắp che không hết bụng, bảo vệ của khu nhà vốn vẫn gọi tôi là cô Ngưu, giờ cũng đã sửa miệng gọi tôi là chị Ngưu, bọn họ thường giúp tôi kêu xe lấy này khiêng nọ, nói tôi chỉ có một mình thân thể lại không tiện đi đứng đã rất khó khăn rồi.
Tôi dù muốn làm cũng là lực bất tòng tâm, đúng lúc này, Tô Tiếu Lâm tự mình ra mặt, tới tìm tôi.
Lúc mở cửa thấy là ông ta đến, trong lòng tôi nói không ra lời là loại cảm giác gì, tôi rất lạnh nhạt đón tiếp ông ta: “Vào trong ngồi”.
Chỉ có một mình ông ta, có lẽ trợ lý tài xế đều đợi ở dưới lầu, tôi vừa rót trà vừa lớn tiếng hỏi: “Không có bạch trà, trà xanh được không?”
Ông ta nói: “Cô thật quá cố chấp”.
Tôi cười cười, lần trước Tô Duyệt Sinh nói tôi cố chấp, lần này là cha của anh.
Tôi nói: “Có gì cần cứ nói đi”.
Tôi đặt chén trà lên bàn, ông ta chạm cũng không chạm đến chén trà kia, chỉ quan sát tôi một chút, nói: “Cô và mẹ cô, dáng vẻ cũng không giống nhau lắm”.
Tôi nói: “Chuyện cũ không cần nhắc, mẹ tôi bây giờ tuy rằng không chết, nhưng so với chết cũng không khác biệt lắm, nếu ông có lòng nhớ, hẳn đã sớm tìm đến chứ nhỉ?”
Ông ta nói: “Tôi nghe nói cô và Tô Duyệt Sinh có hứa hẹn ba điều kiện, ba điều kiện đó nó đã thực hiện xong, người gây ra tai nạn tòa án đã có phán quyết, giam mười năm, đây là hình phạt nặng nhất, ngay cả luật sư hai bên đều cho rằng án phán quá nặng, có thể cam đoan người nhà họ dù có tiếp tục gắng sức, trong vòng mười năm cũng không thể thả người được”.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi: “Những chuyện đã hứa, nó đã thực hiện đầy đủ, vì sao cô lại không thực hiện hứa hẹn của mình?”
Tôi trầm mặc một lát, hỏi ông ta: “Nếu tôi không phải con gái của ông, liệu ông có đồng ý cho tôi và Tô Duyệt Sinh ở bên nhau không?”
Ông ta nói: “Cô là con gái của tôi, cho nên không có nếu”.
Tôi cười châm chọc: “Tô gia các người làm việc chu đáo như vậy, vì sao ngay cả giám định DNA cũng không thèm làm”.
Ông ta nói: “Nếu cô muốn xem, tôi sẽ bảo tài xế đem đến cho cô xem”.
Tôi nhìn ông ta, ông ta nói: “Người người đều cảm thấy vận mệnh thật không công bằng với mình, tôi biết cô không cam lòng, tôi cũng cảm thấy vận mệnh không công bằng với tôi, thời tuổi trẻ bận rộn lập nghiệp, qua vài chục năm phấn đấu mới có được hôm nay. Nhưng chỉ cần một người, một câu nói, một sự kiện, là có thể dễ dàng phá hủy đi tất cả những gì mình có. Cô cảm thấy vận mệnh có công bằng không?”
Tôi nói: “Không phải lỗi của tôi”.
Ông ta nói: “Không ai nói đây là lỗi của cô, cho nên tôi vẫn luôn nhẫn nhịn đến hôm nay mới tìm cô, nếu còn tiếp tục như vậy, thì chỉ có mười phần sai thôi”.
Tôi nói: “Tôi thật sự không cam lòng, cho nên tôi muốn giám định DNA lại một lần nữa, mẹ tôi đã từng kể với tôi, cha tôi không phải ông”.
“Ngu xuẩn!” Ông ta cười lạnh quát tôi, “Cô thật không biết liêm sỉ!”
Tôi đột nhiên hiểu ra, sự thật khó mà ngờ, tôi chăm chú nhìn ông ta, quan sát thật kỹ, tươi cười trên mặt ông ta sao mà châm chọc, tôi bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, chậm rãi nói với ông ta: “Kỳ thực ông đã biết, ông là người làm giám định DNA cho nên ông vốn đã biết tôi không phải con gái ông, nhưng vì ông không muốn tôi và Tô Duyệt Sinh ở bên nhau, cho nên mới dùng phương thức này chia rẽ chúng tôi”.
Ánh mắt ông ta nhẹ híp lại, tôi cười nhẹ: “Thật thấp hèn, may mắn tôi không phải con ông, bằng không có người cha như vậy, không bằng tôi đi tìm chết còn hơn”.
Ông ta bỗng nhiên thở dài: “Nếu trong lòng cô đã tin tưởng như vậy, thì cứ nghĩ vậy đi, nếu cô cảm thấy việc giám định DNA lại lần nữa có ý nghĩa, thì cứ làm lại một lần”. Ông ta khẽ lắc đầu, nhìn tôi thương hại: “Kỳ thực chuyện đến nước này, tôi cũng hi vọng cô không phải con gái tôi, bởi vì con trai của tôi, vì cô mà sắp chết đến nơi rồi. Mỗi ngày nó đều đi loạn khắp nơi, tôi hỏi nó đến cùng là muốn đi đâu, nó nói muốn tìm một gốc cây, một gốc cây thật lớn, tuy tôi không hỏi nó đang nói chuyện điên khùng gì, nhưng tôi biết, một ngày nào đó, nó sẽ chán ngán cuộc sống này, khi đó chỉ sợ sẽ đem bản thân mình vùi dưới gốc cây kia”.
“Tôi cũng từng có tuổi trẻ, thời điểm đó, tôi cũng từng thật tâm yêu thương một người, lúc mất đi cô ấy, tôi cảm thấy rất khổ sở, tựa như mất đi một phần của thân thể vậy, nhưng Tô Duyệt Sinh không giống, thời điểm đó, tôi mất đi có lẽ chỉ là một bàn tay, nó bây giờ mất đi, cũng là toàn bộ trái tim”.
Ông ta đưa phần tóc của mình cho tôi, nói với tôi: “Tự cô đi giám định DNA đi. Cho dù cô không phải con gái tôi, là một người cha, tôi cũng không thể hi vọng cô và con trai tôi ở bên nhau, bởi vì nó thật sự quá yêu cô, loại yêu này đối với nó mà nói, đối với cô mà nói, đều quá vất vả. Vất vả đến mức rồi sẽ có ngày, cô hoặc nó không cách nào thừa nhận nổi”.
Tô Tiếu Lâm đi rồi, một mình tôi ngồi trước cửa sổ, dưới lầu mọc đầy cây Kiều Mộc cao lớn xanh ngát, cành lá sum suê, một màu xanh um tươi tốt. Tôi cất tóc của Tô Tiếu Lâm vào trong túi plastic, tóc của mình thì để trong một cái túi to khác. Cuộc sống thật sự quá kỳ quái, tất cả những gì có được đến cuối cùng đều nằm trong sợi tóc nhỏ nhắn, chỉ một sợi tóc.
Tôi vẫn sợ hãi, sợ hãi một kết quả khác, nếu tôi và Tô Duyệt Sinh thật sự là anh em, như vậy có lẽ tôi chỉ còn con đường chết.
Đúng ngay lúc đó, đứa nhỏ trong bụng hơi hơi động đậy, đây là lần đầu tiên nó nhúc nhích, rất rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi không thể hình dung được, như là lá phong mùa xuân rơi trong một cái hồ to lớn, hoặc như một cánh hoa rơi lạc, rốt cục chạm được vào bươm bướm, tôi hoảng sợ đứng lên, đưa tay đặt lên bụng.
Nhưng nó không nhúc nhích nữa, tựa như chuyển động chút ít vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên, chỉ là ảo giác của tôi thôi.
Có lẽ nó đang nói với tôi, tôi quả thật đã phạm sai lầm lớn, có lẽ nó muốn nói với tôi, đừng sợ.
Nhưng tôi thật sự không dám chọn lựa, nếu là kết quả đáng sợ, vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Ngày chủ nhật, tôi lại đến thăm mẹ, bệnh tình của bà vẫn không có biến chuyển, vẫn như cũ chỉ dựa vào máy móc để duy trì. Bệnh viện đổi cho qua phòng đơn, có một y tá chuyên môn chăm sóc cho bà, nhưng bà không tốt hơn lên, cũng không có chuyển biến xấu đi.
Tôi ngồi ở trước giường mẹ, nắm tay bà, tôi hỏi bà: “Mẹ thấy sao hả?”
Mẹ không trả lời tôi.
Tôi lầm bầm lầu bầu: “Hay là con ném đồng xu nhé, nếu mặt hoa ngửa lên, con sẽ đi giám định người thân”.
Tôi lục tìm đồng xu trong túi tiền, tìm tới tìm tui chỉ có tiền giấy, vì thế tôi đến phòng y tá để đổi. Các y tá bận rộn nhiều việc, nhưng tôi vốn thường đến đây, nên bọn họ đối xử với tôi cũng rất chiếu cố, có một y tá lật túi tiền ra, nói với tôi: “Không có rồi, hay là cô ra ngoài mua chai nước, bảo bọn họ đổi cho cô”.
Tôi nghĩ cũng không nên làm phiền bọn họ nữa, quyết định đi xuống lầu mua nước, vừa mua được nước xong thì gặp Trình Tử Tuệ, nhưng chị ta không nhìn thấy tôi, mà đang nói chuyện với một người có vẻ là bác sĩ.
Tôi không xem là quan trọng nên rời đi.
Trong phòng bệnh của mẹ, tôi ném đồng tiền xu ba lần, cả ba lần đều là mặt hoa ngửa lên, tôi nghĩ vậy là phải đi giám định rồi. Kết cục xấu nhất tôi cũng đã sớm nghĩ tới cả ngàn vạn lần rồi. Ý trời đã vậy, thì còn sợ gì nữa.
Đây là bệnh viện lớn nhất vùng này, ở đây cũng có phòng thí nghiệm di truyền DNA rất uy tín. Ngày hôm sau, tôi đem tóc đưa đến phòng thì nghiệm, vừa vặn nhìn thấy tấm hình bác sĩ treo trên tường, trong đó có một vị bác sĩ vô cùng quen mặt, chính là người nói chuyện với Trình Tử Tuệ kia.
Tôi đột nhiên đưa ra quyết định mà bản thân hoàn toàn không nghĩ đến, tôi nói với người trong phòng thí nghiệm: “Tôi không giám định nữa, làm phiền trả lại vật mẫu cho tôi, cám ơn”.
Đa số người trong phòng thí nghiệm có lẽ đã nhìn quen cảnh do dự làm giám định, cho nên cũng không hỏi nhiều trả lại tóc mẫu cho tôi.
Tôi đón xe lửa đi đến một thành phố xa rất xa, chặng đường đi ước chừng cũng mười tám tiếng, tuy là mua giường mềm, nhưng vẫn rất khó chịu. Cũng may người trên tàu thấy tôi là phụ nữ có thai nên vô cùng chiếu cố. Giúp tôi mua cơm lấy nước sôi, còn có một bác gái nhiệt tình hỏi tôi: “Sao chỉ có một mình cô chạy tới chạy lui? Còn ba đứa nhỏ đâu?”
Tôi nói: “Đi công tác”.
“Thật không dễ dàng!” Bác gái cảm thán.
Tôi chỉ cười cười.
Đến nơi, tôi chia tóc mẫu ra làm ba phần, đưa đến ba bệnh viện khác nhau để giám định.
Một tuần sau, tôi bày kết quả của ba phần báo cáo để trên bàn, lại không có dũng khí mở ra xem.
Tôi chạy đến siêu thị mua một đống đồ ăn, trở về tôi chia đồ ăn ra thành bốn phần, vừa ăn tôi vừa mở một bản báo cáo ra.
Báo cáo thứ nhất mở ra tôi ăn món thịt kho tàu, phía trên có một đống biểu đồ phức tạp tôi nhìn mà hoàn toàn không hiểu, liền nhìn thẳng xuống dưới cùng xem câu kết luận: Mẫu giáp và mẫu ất không có quan hệ thân thuộc.
Tôi tiếp tục ăn món nghêu xào, mở phần báo cáo thứ hai, hình dạng biểu đồ cũng không khác lắm, xem kết luận là mẫu A và mẫu B không có quan hệ thân thuộc.
Tôi gắp một đũa bí đao xào tôm, mở báo cáo thứ ba ra, nhận xét kết luận ở dưới cùng vẫn là không có quan hệ thân thuộc.
Tôi vừa rơi lệ vừa uống canh xương, bản thân cũng không biết mình đang khóc cái gì. Khóc thật to, không thể ức chế.
Tôi đón xe lửa trở về nhà, đem theo ba bản báo cáo kia. Ai tôi cũng không nói, liền hẹn gặp mặt Trình Tử Tuệ. Tôi ném ba bản báo cáo ra trước mặt chị ta, phản ứng của chị ta là vô cùng kinh ngạc.
Chị ta hỏi: “Đây là cái gì?”
“Kết quả giám định DNA của tôi và Tô Tiếu Lâm”.
Chị ta sửng sốt vài giây, cuối cùng trên mặt hiện ra một nụ cười tươi đầy châm chọc: “Vậy tốt quá rồi, chúc mừng nha! Các người người có tình có thể trở thành thân thuộc”.
“Tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
Tôi nhìn chăm chú vào mắt chị ta: “Mỗi lần nhìn thấy chị, tôi đều cảm thấy sợ hãi, tôi nghĩ, là vì chị không thích tôi, mà tôi lại qua lại với Trình Tử Lương. Chị là chị của anh ấy, cho nên tôi sợ chị. Nhưng sau này tôi và Trình Tử Lương chia tay, mỗi lần nhìn thấy chị, vẫn như cũ sợ hãi trong lòng, tôi cảm thấy rất kỳ quái, luôn luôn không rõ bản thân đang sợ hãi cái gì. Sau này tôi rốt cục cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Cái loại sợ này cũng giống như khi người ta nhìn thấy rắn đuôi chuông vậy. Vừa thấy nó thì trong tiềm thức tôi liền biết có một nguy hiểm to lớn đang cận kề, cho nên không rét mà run”. Tôi gằn từng chữ hỏi chị ta, “Trình Tử Tuệ, tại sao chị muốn hại tôi như vậy?”
“Ai hại cô hả?” Trình Tử Tuệ tỏ vẻ như không có gì, “Sao tôi phải hại cô chứ?”
“Đây chính là điều tôi muốn hỏi chị”. Tôi nói, “Tô Tiếu Lâm nói với tôi, ông ta đã làm giám định DNA rồi, kết quả tôi là con gái ông ta, tôi rất hiếu kỳ, ai đã đưa bản kết quả giám định DNA giả cho ông ấy. Bây giờ trên tay tôi đang có ba bản báo cáo, nếu Tô Tiếu Lâm không tin, vẫn có thể tự mình đi làm cái giám định thứ tư”. Tôi nhấn thật mạnh hai chữ ‘tự mình’, tôi hỏi, “Bà Tô à, bà là người có quyền thế, tôi đấu không lại, nhưng chồng của bà, nhìn qua cũng không giống loại người hồ đồ, đối với việc bà lừa gạt ông ta như vậy, bà cảm thấy ông ấy sẽ có ý tưởng gì?”
Trình Tử Tuệ cắn chặt răng, giọng chị ta rét run: “Cô cũng dám uy hiếp tôi!”
Tôi nói: “Mặc kệ trước giờ chị muốn làm gì, bây giờ cách xa tôi ra một chút! Cách xa Tô Duyệt Sinh ra một chút!”
Trình Tử Tuệ chậm rãi mỉm cười đứng lên, chị ta nói: “Cô cho là cô cầm bản báo cáo này thì có thể uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, Tô Tiếu Lâm cũng không làm gì được tôi đâu, nhiều lắm thì ông ta sẽ tức giận với tôi một chút, nhưng tuyệt sẽ không vì người ngoài như cô mà làm gì tôi. Ngược lại mẹ cô còn đang nằm trong bệnh viện, bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể cho người làm ngừng cái máy duy trì sự sống của bà ta”.
Tôi nói: “Chị dám!”.
Trình Tử Tuệ nở nụ cười thật mê người: “Cô vẫn chưa biết nhỉ, vì sao tôi lại chán ghét cô như vậy? Bởi vì cô thật sự là rất chọc người chán ghét. Trình Tử Lương thế mà mê luyến loại phụ nữ như cô, cô từ đầu tới chân đều không xứng với nó”.
Tôi cười lạnh: “Chị thật sự là yêu chính em ruột của mình”.
“À không đâu, không ngại nói sự thật cho cô biết. Trình Tử Lương căn bản không phải em ruột của tôi, nó là con tôi, mười tám tuổi tôi đã sinh ra nó, lúc đó vợ trước của Tô Tiếu Lâm còn chưa chết, cha mẹ tôi và tôi bất đắc dĩ đành phải nói Trình Tử Lương là em trai tôi, sau này tuy tôi đã gả cho Tô Tiếu Lâm, cũng không sửa miệng lại được nữa. Nhưng Tô Duyệt Sinh luôn luôn chán ghét tôi, cậu ta cảm thấy do tôi làm tức chết mẹ của cậu ta, bởi vậy cậu ta luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho tôi. Cậu ta không
biết cậu ta càng đối xử khắc nghiệt với tôi, Tô Tiếu Lâm sẽ càng cảm thấy tôi thua thiệt, Trình Tử Lương thua thiệt. Nhiều năm như vậy, ngay cả Tô Duyệt Sinh cũng chưa thể làm gì được tôi, cô cho cô cầm được cái chuôi này thì có thể uy hiếp được tôi sao? Nói cho cô biết, không cần dùng! Tô Duyệt Sinh là con trai của Tô Tiếu Lâm, Trình Tử Lương cũng là con của ông ta, Tô Duyệt Sinh cái gì cũng có, cho nên ông ta nợ Trình Tử Lương, ông ta sẽ không vì cô mà gây ra chuyện gì cho tôi và Trình Tử Lương, cô đừng nằm mơ nữa, lúc trước tôi giật dây cô và Tô Duyệt Sinh ở bên nhau, bất quá chỉ là muốn xem màn trình diễn ngoạn mục hiện thời! Lúc đó tôi còn nghĩ cô thật sự là con gái của Tô gia, cho nên tôi không tiếc hết thảy muốn chia rẽ cô và Trình Tử Lương, nhưng sau này tôi hiểu ra, tôi chia rẽ cô và Trình Tử Lương rồi, thì sao lại không đem cô và Tô Duyệt Sinh kéo lại gần nhau? Đầu tiên Trình Tử Lương đối với cô sẽ triệt để thất vọng, sau đó chờ xem Tô Duyệt Sinh và cô, đứa em cùng cha khác mẹ, ở bên nhau. Đó mới thật là trò hay để xem! Ha ha ha! Cô thấy rồi đó, chẳng phải cậu ta lập tức ném cô đi đó sao? Cô cho là trước đây vì sao Tô Duyệt Sinh coi trọng cô? Còn không phải bởi vì cô là bạn gái của Trình Tử Lương ư! Cậu ta lúc nào cũng muốn đối đầu với Trình Tử Lương, luôn muốn cướp này nọ của nó, cái gì cũng phải lấy, vậy thì để nó lấy cho tốt! Bây giờ rốt cục tự mình ăn quả đắng?! Cô cho là Tô Duyệt Sinh thực sự thích cô? Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ! Cậu ta chỉ quen giành lấy những thứ của Trình Tử Lương mà thôi, bây giờ cậu ta không phải ngoan ngoãn quay đầu rời xa cô ư, cô còn vì cậu ta mà đòi chết đòi sống, còn nghĩ đến gương vỡ lại lành, cậu ta sớm đã có suy nghĩ khác rồi! Muốn một đoạn tình yêu rất đơn giản, muốn hủy diệt một đoạn tình yêu lại càng đơn giản. Cô cho là không gì có thể phá nổi? Cô cho là sinh đứa nhỏ ra thì có thể buộc cậu ta lại? Thật ngây thơ! Đàn ông là đàn ông, cô vì tình yêu mà làm tất cả mọi việc, còn họ quay đầu một cái là quên cô ngay. Cô cứ ngoan ngoãn tìm một góc tối âm u mà ngồi đợi đi, đừng si tâm vọng tưởng nữa”.
Tôi vô cùng khiếp sợ nhìn chị ta, tôi không nghĩ tới sự thật có thể xấu xa đến vậy, quả thực dơ bẩn khiến người ta buồn nôn. Tâm tư của chị ta như vậy, thật sự là ác độc khiến người ta cảm thấy rét run, nhưng những gì chị ta nói về Tô Duyệt Sinh, tôi một chút cũng không tin tưởng, không không, tôi tình nguyện bản thân một chút cũng không nghe thấy. Tôi nói: “Tôi mới không ngồi đợi trong góc tối âm u, nhưng một người như chị, cả đời này sẽ phải đợi trong góc tối âm u, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, sống một cuộc sống quá tối tăm dơ bẩn!”.
Chị ta cười ha ha, quả thực hệt như người điên. Chị ta nói: “Chỉ bằng cô cũng muốn giáo huấn tôi? Tô Duyệt Sinh giáo huấn tôi, bất quá là ỷ vào cậu ta là con trai của Tô Tiếu Lâm, tôi nén giận, không dễ gì mà chịu đựng đến ngày hôm nay, cậu ta cứ chiếm tất cả, tất cả của Trình Tử Lương!” Chị ta cuồng loạn, “Tôi sẽ không để nó tiếp tục cướp này nọ của Trình Tử Lương nữa! Tất cả những gì cậu ta gây ra tôi sẽ hoàn trả lại cho bằng hết!”
Mới đầu tôi chỉ cho là chị ta có bệnh, giờ mới cảm thấy có thể chị ta thật sự điên rồi. Tôi nhanh chóng rời đi, cầm theo ba bản báo cáo xét nghiệm, tôi quyết định đi tìm Tô Duyệt Sinh.
Đường về nhà dài lâu mà xa xôi, nhưng vẫn là con đường về nhà. Khung cảnh đường phố quen thuộc lướt qua cửa sổ xe thật nhanh, tựa như hình ảnh trên rạp chiếu phim mờ ảo xa xưa, nhưng có gì đáng sợ đâu, nếu cần phải đối đầu với cả thế giới, nhưng chỉ cần có người yêu tôi đứng bên cạnh tôi, tôi sẽ không sợ gì cả.
Trong lòng tôi bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi, tôi không biết bản thân đang sợ cái gì, tôi hẳn là cái gì cũng không sợ mới đúng. Trình Tử Tuệ là kẻ điên, ngay từ đầu tôi hẳn là không nên để ý đến lời nói của chị ta. Tôi lặng yên không tiếng động bước lên lầu, nghĩ rằng nếu anh không có ở đây, tôi sẽ ở chỗ này chờ anh, một lòng chờ đợi anh về nhà.
Hành lang dẫn tới thư phòng có đèn chiếu sáng, tôi đẩy cửa ra, mới phát hiện kỳ thực Tô Duyệt Sinh đang ở trong này, a, còn không phải chỉ có một mình. Trên cửa sổ có người đang ngồi, người này tôi biết, là người từng đính hôn với anh Lục Mẫn, Tô Duyệt Sinh nửa quỳ ở đó, vùi đầu bên chân chị ta, tôi đột nhiên nhớ tới lời Trình Tử Tuệ đã nói, tim tựa như bị ai đâm một dao. Tôi liều mạng thuyết phục bản thân không nên tin, không nên tin, Trình Tử Tuệ nói những lời này, chỉ là muốn ly gián chúng tôi mà thôi. Mà Lục Mẫn nhìn thấy tôi, chị ta dường như bị hoảng sợ, Tô Duyệt Sinh có lẽ cảm thấy được chị ta khác thường, anh quay đầu lại nhìn thấy tôi, lại có vẻ như vô cùng bình tĩnh, anh đứng lên, nói với tôi: “Cô tới đây làm gì?”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình đã đi một chuyến dư thừa, có lẽ Tô Tiếu Lâm nói đúng, hai chúng tôi vốn dĩ không xứng, ở bên nhau sẽ càng có thêm nhiều nghi kỵ cùng đau đớn.
Tôi hỏi anh: “Lúc trước vì sao anh muốn theo đuổi tôi, vì tôi là bạn gái của Trình Tử Lương sao?”
Anh suy nghĩ rất lâu rất lâu, mỗi một giây anh trầm mặc, tôi liền cảm thấy trong lòng lạnh thêm một phần, lâu tựa như qua nửa thế kỷ, anh nói với tôi: “Đúng vậy”. Anh nhìn vào mắt tôi nói: “Xin lỗi”.
Đây là lần thứ ba anh nói xin lỗi với tôi, mà tôi chỉ cảm thấy buồn cười, tôi lúng túng rống lên với anh: “Anh đã gạt người vì sao không một đường gạt luôn cho xong đi? Anh đã tính làm kẻ lừa đảo, vì sao không nhất quyết gạt cho trọn vẹn?”
Anh đứng nơi đó không nhúc nhích, tôi đột nhiên cảm thấy bản báo cáo giám định DNA trong túi không cần lấy ra nữa, tôi sảng khoái mà cười lạnh với anh: “Gạt tôi rất vui phải không? Anh chưa từng có tính toán muốn kết hôn với tôi phải không?”
Anh cũng không cãi lại, chỉ trầm mặc nhìn tôi. Trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ đau, không giống như cái loại đau đớn trước kia, tôi đau đến mức hô hấp cũng phải cố hết sức, nhưng tôi chỉ có thể gắng gượng đứng vững. Tôi hỏi anh: “Đến cùng thì những lời đó là thật, hay chỉ là giả dối?”
Anh chậm rãi nói: “Đều là giả”.
Chóp mũi tôi lên men, trong lòng cũng lên men, nhưng lại khóc không được, tuyến lệ đã khô cạn rồi, cái gì cũng trống rỗng, cả con người tôi đều trống rỗng, ngũ tạng lục phủ như bị người ta hái xuống hết rồi, tôi hỏi anh: “Cứ coi như chúng ta không có quan hệ huyết thống, anh cũng sẽ không ở bên cạnh tôi, phải không?”
Anh lạnh lẽo nói: “Phải”. Gần như là đáp rất nhanh, một chuỗi dài lưu loát từ trong miệng anh phun ra, “Tôi không hề yêu cô, mọi chuyện đều là lừa gạt cô, cho nên cô đừng cố chấp nữa, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa”.
Tôi không biết trong lòng mình lúc này là đau lòng hay tức giận, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tựa như mệt mỏi tuyệt vọng, tôi nhìn anh, tựa như đang nhìn một người xa lạ, lời anh nói ngoan như vậy, nhưng tôi vẫn còn không chịu tin tưởng, cho dù là giả vờ tin, tôi cũng không thể thuyết phục bản thân. Tôi hỏi anh: “Nếu tôi cũng là lừa gạt anh, anh có khó chịu không?”
Anh không trả lời, cũng không nhúc nhích, tôi nói: “Tôi vốn dĩ vẫn luôn lừa anh, tôi cũng không thích anh, anh cũng biết, Trình Tử Tuệ muốn tôi đến Bắc Kinh ngăn cản lễ đính hôn của anh, lúc đó mẹ tôi nợ nhiều tiền như vậy, cùng đường rồi. Việc này chẳng phải do anh bày ra sao? Lúc đó anh đang nghĩ gì vậy nhỉ, muốn nhìn tôi chui đầu vào lưới, sau đó đem tự tôn của tôi giẫm dưới chân anh? Hay chỉ thuần túy là vì anh muốn cướp đoạt tất cả mọi thứ của Trình Tử Lương?” Tôi nói như mỉa mai, “Bất quá tôi là người rất có đạo đức, gạt người đều sẽ không lừa gạt đến cùng. Anh muốn diễn tuồng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, tôi cũng sẽ diễn với anh, không phải là tiền thôi ư! Anh nghĩ tôi muốn sinh con là vì anh sao? Tôi mang thai đứa nhỏ này là vì tiền thôi!”.
Tôi nói: “Tôi trở lại để lấy tiền”.
Anh dựa theo ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ mà nhìn vào mặt tôi, cẩn thận nhìn tôi một lúc, nói: “Đòi tiền?”
Tôi tiếp tục nói: “Phải, biết vì sao tôi vẫn kiên trì không đến bệnh viện không? Bởi vì tôi biết đứa nhỏ này là lợi thế của tôi. Có nó ở đây, anh phải đưa tiền cho tôi”.
Môi anh trở thành tím tái, cũng không biết có phải vì ánh sáng chiếu vào mà thành ra như vậy, hay bị lời nói của tôi làm tức giận. Trầm mặc ước chừng một lúc, anh mới nói: “Tiền ở chỗ cũ, tự cô đi lấy”.
Tôi đến phòng ngủ chính, kéo tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên chứa đầy tiền, tôi cầm xấp tiền mặt, lung tung nhét vào túi. Tôi đóng cửa tủ, xoay người nhìn Tô Duyệt Sinh đang đứng ở cửa.
Tôi nói: “Tôi đi đây. Tiền này không đủ, anh chuẩn bị thêm mấy trăm vạn đi, tôi sẽ trở lại lấy”.
Lúc đi qua người anh, tôi nói: “Đừng ngu ngốc nữa, tôi căn bản không hề thương yêu anh. Lúc ở Địa Trung Hải, bất quá cũng là lừa anh thôi, cho nên tôi sẽ không bỏ đi với anh, cũng sẽ không theo anh ra nước ngoài, người nhà các người quá đáng ghét, tôi cũng chịu đủ rồi”.
Anh nói: “Sao?”
Tôi rống lên với anh: “Tôi nói tôi chịu đủ rồi! Chịu đủ hỗn đản của cả nhà các người! Cách xa tôi và mẹ tôi một chút! Anh muốn tìm loại phụ nữ nào thì cứ đi tìm! Không cần nói yêu tôi, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm! Ghê tởm anh biết không? Đứa nhỏ này tôi sẽ lập tức phá ngay, có con với anh, chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Tôi quay đầu bước đi, anh một đường theo tôi xuống lầu, đến dưới lầu, nhìn tôi mở cửa chính, anh mới nói: “Em phải đi sao?”
Tôi quay đầu nhìn anh một cái, anh một mình đứng đó, dường như cả người đều mệt mỏi vô cùng, tôi cũng không biết anh có uống rượu hay không, nhưng dáng vẻ anh tựa như một đứa bé, ngây thơ không biết gì, tựa như những lời tôi vừa mới nói, anh đều không nghe thấy.
Tôi nói: “Một người khi đã chịu đủ đau lòng, sẽ không có cách nào vãn hồi được. Trước đó tôi quả thật có yêu anh, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn quên anh”.
Những lời này mới là lời thật, trong lòng tôi biết, trong lòng anh cũng biết, anh nói: “Thì ra là vậy…” Trong mắt anh có một tầng lệ mỏng manh, anh nói: “Vậy em trở về là muốn nói lời từ biệt à?”
Tôi nhịn xuống nước mắt quay đầu bước đi, anh không đuổi theo, mà chỉ đứng đó, nhìn tôi rời đi. Tôi bước xuống bậc thềm, nhìn chiếc xe thể thao của Tô Duyệt Sinh đang đậu ở đây, lòng tôi tràn đầy phẫn uất, lại không biết làm thế nào phát tiết. Tôi xoay chìa khóa khởi động chiếc xe kia, từng hình ảnh trước kia thoáng hiện lên trong đầu.
Vận mệnh không bao giờ nhắc nhở ta, nếu một người yêu hết mình, rồi cũng sẽ mệt mỏi, yêu đến mức không có cách nào tiếp tục nữa.
Tôi chạy dọc theo đường núi uốn lượn đi xuống, trời đã tối đen, ánh đèn cô độc chiếu sáng trong bóng tối mờ mịt, gió thổi qua núi rừng, tôi nhớ tới một bài hát.
Năm đó em gặp anh như thế nào? Ở thời điểm thanh xuân nhất của đời người. Mỗi lần gặp lại, đều trở thành bài đồng thoại đẹp nhất.
Gió thổi tung bãi cát, hay là nước đẩy cát mà xây nên. Sớm mai và chiều tà, giữa biển và bờ biển, thì ra cũng chỉ là hai đầu của thiên nhai.
Cứ vậy đi, nhưng không cam lòng, ai có thể đem tình cảm chân thành cả đời mà buông bỏ.
Cứ như vậy quên đi, nhưng duyên phận quá nhỏ bé, nước mắt quá sâu, mỗi ngày trôi qua, cũng không thể nhớ lại.
Đem nhung nhớ kết thành si, đem chân thật hóa thành giả tạo, đem chuyện cũ trở thành ngốc nghếch…
Khả năng thuyết phục bản thân, đó là điều vĩnh viễn không bao giờ nói hết, đồng thoại…
Đường núi eo hẹp, tôi đạp lút cần ga, động cơ xe thể thao rít gào, cuối cùng đột ngột có một ngã rẽ, tôi không thể bẻ lái qua, có lẽ là cố ý, có lẽ chỉ đơn thuần là không thể nào thắng lại.
Cây cối cành lá đánh thẳng tới, rầm rầm rào rào đập nát kính chắn gió, ý thức cuối cùng của tôi là, Tô Duyệt Sinh nói muốn tìm một thân cây, đem tất cả này nọ của tôi đều chôn xuống đó.
Vậy thì chọn cây này đi.
Máu chảy tràn lên mắt, tôi rốt cuộc không nhìn thấy gì nữa, cứ như vậy ngủ say trong bóng tối.