Dương Lâm từ chối ăn sáng chung với Khương Lục, cậu đến căn tin bệnh viện gọi một phần ăn sáng.
Đang ăn thì Diễn Văn người được phân trực ca đêm hôm qua cũng tan làm, Diễn Văn thấy cậu ngồi ở căn tin ăn một mình thì cũng gọi một phần ăn sáng ăn chung với cậu.
Nhiều năm qua tuy Dương Lâm không tiếp nhận tình cảm của Diễn Văn nhưng hai người chung trường hơn nữa còn chung một giáo sư hướng dẫn nên từ một góc độ nào đó hai người có thể coi như thân thiết.
Nếu Diễn Văn không mang trong mình tình cảm với cậu có lẽ anh sẽ là một anh trai tốt.
Anh luôn giúp đỡ quan tâm cậu.
Nhưng cậu không thể đáp lại tình cảm của anh được.
Một ngày nào đó có lẽ Diễn Văn sẽ tìm được người tốt hơn cậu rất nhiều.
" Sao vậy, người kia đâu không ăn sáng cùng em à?" Diễn Văn đặt khay cơm xuống bàn ngồi xuống đối diện cậu hỏi.
" Anh ấy cũng đi làm mà, anh thắc mắc làm gì anh không phải người hay hiếu kì chuyện người khác?" Cậu hơi thắc mắc tại sao Diễn Văn mấy nay lại hay hỏi cậu về chuyện của Khương Lục vậy nhỉ? Không lẽ là thích Khương Lục rồi? Cái suy nghĩ này vừa nãy lên lập tức khiến cậu nổi da gà.
Trời ạ.
Thấy cậu thắc mắc anh định giải thích thì lại thấy trên mặt cậu hiện lên biểu cảm khó đỡ, thậm chí còn chà sát tay mình, lần này lại là anh thắc mắc.
Cậu đang suy nghĩ gì vậy hả?.
" Đừng suy nghĩ bậy bạ?" Diễn Văn không biết cậu nghĩ gì nhưng nhìn thấy biểu cảm của cậu thì biết cậu đang suy nghĩ lung tung lập tức giải thích:" Anh chỉ là thắc mắc người kia có bộ dáng hận không thể dính em cả ngày thế mà lại để em ăn sáng một mình, chỉ vậy thôi".
" À" Cậu trả lời.
" Đừng nói cứ như là Diễn Văn anh đây yêu người yêu của cậu thế chứ" Diễn Văn biểu đạt lời nói của mình.
Đừng có mà suy nghĩ bậy bạ có được không? Anh ta là gay thật, nhưng gu của anh ta không mặn như vậy, huống chi anh ta cũng không thích nổi người như Khương Lục đâu.
" Em đã nói gì đâu, bác sĩ Diễn, anh suy nghĩ nhiều rồi" Cậu nghe anh nói mà muốn cười nhưng may mà kiềm lại.
" Ăn sáng của cậu rồi đi làm đi bây giờ anh thấy cậu không còn là cậu của ngày xưa nữa rồi" Diễn Văn thở dài nói.
Có phải bao năm qua anh đơn phương một người mà anh nghĩ là lạnh lùng khó gần khó tiếp cận là điêu hết à.
Sao nhiều năm trước anh không thấy cậu có cái hứng thú suy nghĩ bậy bạ lung tung thế không biết.
Anh lại nói một chuyện khiến Dương Lâm đối diện còn hết hồn hơn:" Anh không thích cậu nữa, nhưng nếu em có thể giúp anh một chuyện thì anh sẽ rất biết ơn em đấy" Diễn Văn thần bí mà nói, còn cười cười giọng bí hiểm.
Cậu thấy Diễn Văn nở nụ cười bí hiểm mà sợ người này lại có ý tưởng xấu xa gì nữa đây? Thế là cậu hỏi:" Anh, có chuyện gì thì từ từ nói đừng giết người cướp của".
" Ăn nói bậy bạ gì vậy, chỉ là anh muốn em xin giúp anh phương thức liên lạc của Trần Miễn thôi" Diễn Văn nghe cậu nói thì nhìn cậu với ánh mắtcậu là bác sĩ đấy à, có vấn đề gì về não không đấy?.
" Anh nên nói ngay từ đầu đi, mà anh xin phương thức liên lạc của cậu ta làm gì? Thích cậu ta à?" Cậu thắc mắc.
" Ừm, cậu ấy rất thú vị" Diễn Văn cười cười nói.
" Cậu ta là trai thẳng" Nghĩ cho người đồng nghiệp cũng xem như là nữa anh của cậu nên cậu nói.
" Cứ giúp anh là được chuyện khác em không cần quan tâm" Diễn Văn dựa lưng ghế khoanh hai tay nhìn cậu nói.
Cậu thấy mà hơi giật giật khóe miệng.
....
Thế là không lâu sau khi Khương Lục đi làm, anh nhận được tin nhắn đầu tiên trong ngày của Dương Lâm.
Háo hức khi nghe