Ba mẹ Khương Lục vẫn như bình thường qua lại giữa bệnh viện nhà và công ty.
Họ như không còn cấm cản việc con mình yêu đương nữa.
Những gì họ làm ra quá bình thường ngược lại càng khiến cho Khương Lục nghi ngờ.
Anh đến nhà Dương Lâm muốn xem tình hình thì thấy nhà đã khóa cửa, xung quang vẫn bình thường.
Chắc là gia đình cậu về quê giải quyết công việc thật.
.....
Ba Dương sau nhiều ngày ở bệnh viện cũng từ từ khỏe lại, vợ ông cũng nói chuyện con mình kể cho ông biết.
Ông cũng không nói gì.
Nhưng cũng không ngăn cản.
Thôi thì chịu một chút thương tổn như vậy cũng không sao.
Lúc đó là do ông nóng tính nên mới đánh nhau nếu không đánh thì đã không ra nông nổi như vậy.
Cả nhà họ vẫn cứ bình thường như vậy.
Diệp Hi cho người theo dõi thấy cả gia đình họ đã ra nông nỗi như vậy mà vẫn không bị lay động.
Bà ta nghĩ hoài không ra là lý do tại sao?
Nhưng bà ta không biết ba mẹ Dương Lâm đơn giản là vì muốn con mình hạnh phúc vui vẻ.
.....
Khương Lục bị ba lôi về quê để giải quyết công việc.
Không muốn nhưng không thể không đi.
Thời gian anh đi có chuyện đã dần thay đổi.
Hôm đó, Dương Lâm lại gặp Diệp Hi.
Bà ta vẫn cường ngạnh như vậy, nói ra những lời xỉa xích cậu.
Nhưng cậu cũng không quan tâm.
" Tôi đang nói chuyện với cậu rất đàng hoàng, cậu Dương không lẽ muốn ba mẹ mình còn thảm hơn sao?" Bà ta lên giọng uy hiếp.
" Đừng quá đáng, thưa bác" Cậu lạnh lùng nhìn bà.
" Haha, mới như vậy đã quá đáng.
Nếu một ngày cậu chưa từ bỏ, tôi sẽ càng quá đáng hơn" Bà ta cười cười đáp:" Con tôi bây giờ không ở đây, cậu xem không ai che chở cho cậu cả đâu".
" Tôi có điện thoại" Cậu nói.
" Cậu thử điện xem nó có nghe không, con tôi đúng là bị cậu đây dụ đến ngu luôn rồi nên mới suốt ngày bảo vệ cái thứ như cậu" Bà ta như đau lòng cho đứa con ngu của mình mà nói.
" Đây là chuyện của tôi, có chuyện gì bác giải quyết với tôi đừng động đến ba mẹ tôi, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu" Cậu nói.
" Mày thì làm được gì? Tao đã nhẹ nhàng với mày, thế mà mày vẫn lì lợm cố chấp như vậy, để tao xem mày làm gì được tao?" Diệp Hi nổi đóa mắng, bà ta lại vứt hết tôn nghiêm để ở đây mắng cậu.
Cậu nhìn bà ta, nhìn bà ta chửi cậu cứ như nhìn một người ngoài hàng cá chợ vậy.
Nhưng dù gì đây cũng là mẹ của Khương Lục cậu nhịn.
.....
Mẹ Dương đi chợ, thì bị người chặn đường cảnh cáo uy hiếp, bà bị cướp cùng với bị đánh trúng chân.
Tuy không gãy nhưng rất đau.
Về nhà Dương Lâm thấy gia đình mình vì mình mà bị đủ loại thương tích.
Cậu không biết phải làm sao?
Cậu thà chịu đau đớn, nhưng ba mẹ cậu.
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Hi lần nữa bà ta trong ống nghe lại cười.
" Vẫn chưa chịu từ bỏ, thì cứ ở đấy mà chờ nhận hậu quả đi".
" Bác gái, bây giờ tôi từ bỏ, nhưng bác đừng quên thế giới này nhỏ lắm bác không sợ một ngày nào đó tôi quay lại?" Cậu nói với ống nghe bên kia.
" Mày dám nói, ha, tao cũng sẽ không cho mày cơ hội, khôn hồn thì cút đi đừng có mà ở đây khiến cho chết hết rồi mới đi khi đó chỉ còn tro cốt thì không hay đâu" Bà ta nói.
Cúp máy.
Cậu gục đầu ngồi xụp xuống ở trong phòng.
Đầu cậu rối loạn.
Một bên là người yêu, một bên là gia đình.
Cậu không muốn để ba mẹ mình bị thêm gì nữa, cậu...!Nhưng còn Khương Lục thì sao?
Nếu cậu làm như vậy có phải là ích kỉ lắm không?
.....
Khương Lục theo ba mình về quê sử lý đất đai.
Điện thoại bị rớt hư không liên lạc với Dương Lâm được.
Nhưng ở đây không ai sửa điện thoại cả.
Anh sợ cậu lo lắng cho mình nên ra tiệm tạp hóa.
Bấm số.
" Lâm Lâm, điện thoại anh bị hư, anh không thể thường xuyên gọi cho em được, chờ khi anh về anh..." Khương Lục vẫn còn đang nói thì Dương Lâm ngắt lời anh qua ống nghe.
Giọng cậu vẫn bình tĩnh như thường nhưng nói ra lời nói đau hơn cả:" Khương Lục, chúng ta chia tay đi" Cậu im lặng mà rơi giọt nước mắt.
Bên kia, Khương Lục điếng người:" Em đang nói bậy bạ gì vậy, đang đùa với anh đúng không? Anh xin lỗi