Lớp vảy lạnh lẽo kích thích đến da thịt thông qua y sam.
Khác với những con rắn bình thường, cảm giác chạm đến vảy trên thân giao càng rõ ràng hơn, khi trườn bò trên đùi càng khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Bùi Vân Thư tê cả da đầu, mỗi một cảm quan trên cơ thể đều trở nên vô cùng nhạy cảm, y cắn răng, cố gắng bỏ lơ chiếc đuôi đang chậm rãi bò dần lên trên từ dưới hai chân y.
Không phải là rắn, đây là giao.
Trong lòng lặp đi lặp lại câu nói này nhiều lần, giọng của Bùi Vân Thư run run: “Ngươi, ngươi cách xa ta một chút.”
Đuôi Chúc Vưu đã quấn tới bắp đùi y, nghe y nói vậy thì miễn cưỡng co rút lại một chút, đuôi rắn chậm rãi lui đi, lại một lần nữa biến thành chân người.
Lần này hắn không còn lõa thể nữa, trên người vẫn còn mặc y sam lần trước Bùi Vân Thư cho hắn, nhưng không biết nội y biến đi đâu mất rồi, khoác ngoại sam trông thật phóng khoáng, rộng rãi hờ hững, đai lưng cũng chỉ buộc lộn xộn cho có.
Tóc hắn còn đen hơn bầu trời đêm, gương mặt lại anh tuấn đến yêu dị, Chúc Vưu cúi đầu nhìn y, “Đi đâu?”
Đang khi nói chuyện, luồng hơi lạnh thổi qua, Bùi Vân Thư không dám nhìn thẳng vào đôi môi mỏng nhạt màu của hắn, chỉ sợ bên trong sẽ lè ra một cái lưỡi rắn, nhưng cả khi đối mắt với cặp mắt màu đỏ tươi kia của Chúc Vưu, có cùng một loại cảm giác như đang đối mặt với dã thú, y nhỏ giọng nói: “Ta xuống núi xem hội đèn lồng.”
Y mới vừa buộc tóc lên, do cột bằng tay không nên có hơi ngổn ngang, sợi tóc tung bay theo ngọn gió như đang giương nanh múa vuốt, Chúc Vưu bị những làn tóc không ngừng bay nhảy thu hút lấy tầm mắt, chuyển sang nhìn chăm chú vào tóc y, “Ta cũng đi.”
Hẳn là do mấy ngày nay nói chuyện nhiều hơn, nên dù cho giọng của Chúc Vưu vẫn cứ khàn khàn, nhưng đã trôi chảy rất nhiều, chút tì vết nho nhỏ đã không thể giấu được chất giọng lay động lòng người của hắn.
Bùi Vân Thư không biết nên từ chối như thế nào, huống hồ giờ cũng đã muộn, dùng dằng mất thời gian thêm, ai biết được cái hội hoa đăng kia có khi đã xong rồi hay không?
Y dùng đến Thanh Việt kiếm, bước một bước lên trước, nghiêng đầu nhìn Chúc Vưu áo quần xốc xếch, bất đắc dĩ nói: “Lên đây đi.”
Chúc Vưu đứng sau lưng y, đến lúc bay lên không trung thì ngoại sam hờ hững trên người hắn gần như muốn bay đi theo gió, ăn mặc “phóng khoáng ngông ngênh” như vậy, nghĩ thôi cũng có thể hình dung ra được phản ứng của dân chúng sống dưới chân núi khi nhìn thấy.
“Ngươi biến ra một bộ y sam ra đi, ” Bùi Vân Thư nói, “Trong túi trữ vật của ta chỉ có đạo bào, đưa ngươi mặc không thích hợp.”
Chúc Vưu cau mày, tinh tế đánh giá y phục trên người y, từng chút từng chút một từ trong ra ngoài, sau đó biến ra một bộ y phục chỉnh tề, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra mỗi một chi tiết nhỏ đều giống của y như đúc, thậm chí còn biến đôi huyết mâu thành màu đen, xóa đi yêu văn, hai cục u trên thái dương cũng che lại.
Thoạt nhìn, đã không khác mấy với người bình thường.
Bùi Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, bộ y sam như lụa trên người y đang mặc, còn là da của người này lột xuống.
Trên mặt y ửng lên một lớp màu hồng mỏng, trong lòng rất không dễ chịu, nhưng Chúc Vưu không mở miệng nhắc đến, Bùi Vân Thư chỉ có thể tận lực giả vờ như mình không biết gì.
Tốc độ của Thanh Việt kiếm rất nhanh, đảo mắt, cả hai đã trông thấy cảnh tượng phồn hoa ngập tràn ánh đèn dưới chân núi.
Đến khi chân chạm đất trong một hẻm tối, Bùi Vân Thư nhìn cảnh đường phố tấp nập kẻ đến người đi ở đầu con ngõ, lại nhất thời không nhấc nổi bước chân.
Vô số ngọn hoa đăng tỏa ra ánh vàng ấm áp, rọi sáng lên ý cười trên khuôn mặt mỗi con người, Bùi Vân Thư ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, mới chợt như bừng tỉnh hoàn hồn, đi về phía đầu hẻm.
Chúc Vưu đi theo bên người y, sự lãnh đạm trong mắt không có một nửa thay đổi vì cảnh sắc náo nhiệt xung quanh, hắn tùy ý nhìn vài lần, lại không chút gợn sóng mà chuyển tầm mắt trở lại trên người Bùi Vân Thư.
Biểu tình trên mặt Bùi Vân Thư không có thay đổi, nhưng đôi mắt y, dừng trong mỗi thời mỗi khắc mà y ngắm nhìn từng chiếc đèn lồng hình dáng ngây thơ đáng yêu bên mình, và đám đông đi ngang qua y.
Dần dần, khóe môi lẳng lặng gợi lên một ý cười nhẹ nhàng.
Trừ đèn lồng, dọc đường đi còn có các tiểu thương bán đồ vật linh tinh, tiếng rao chào hàng như lũ tràn đến không thể dứt, làm người ta có cảm giác như chỉ có hai mắt thì chẳng đủ dùng.
Cả hai cùng đứng trước một gian hàng, đột nhiên Chúc Vưu đưa tay kéo Bùi Vân Thư lại.
Bùi Vân Thư không nỡ dời tầm mắt khỏi đèn hoa, nhưng bởi tâm tình tốt, khi nhìn Chúc Vưu thì trong mắt cũng ngậm ý cười, “Sao thế?”
Chủ quầy nở nụ cười nhiệt tình, “Hai vị công tử, có vừa ý thứ gì không?”
Chúc Vưu cầm lấy một sợi dây cột tóc màu trắng trên quầy hàng của ông lão, ông chủ vội vàng chào hàng: “Đây là vật mà thiên hạ đệ nhất luyện khí tông Thương Nguyệt tông luyện thành, mặc dù thất bại, nhưng trên dây có hào quang lưu chuyển, rất đẹp, nếu như công tử muốn, trả tầm này là được rồi.”
Tay Chúc Vưu khẽ động, sợi dây đã biến mất không còn bóng dáng, chủ quầy trợn mắt lên nhìn hắn: “Ngươi —— ”
Vẻ mặt của giao yêu không chút thay đổi nhìn lại ông.
Trần gian muốn bạc, cũng muốn linh thạch, nếu như ông chủ có linh khí thì cho linh thạch, nếu như ông chủ chỉ là một phàm nhân, vậy thì phải đưa bạc, đỡ chọc rắc rối, gây phiền phức cho người ta.
Bùi Vân Thư nhìn cung cách của Chúc Vưu, biết là có khi hắn còn không biết chuyện mua đồ phải trả tiền, đành móc bạc trong túi ra đưa cho ông chủ.
Chúc Vưu như có điều suy nghĩ nhìn động tác của Bùi Vân Thư, chờ hai người đi xa rồi hắn mới hỏi: “Đó là gì?”
“Bạc,” Bùi Vân Thư nghiêm túc nói, “Mua đồ của người ta, thì phải dùng cái này để trả tiền.”
Hôm qua tiểu sư đệ nói với bọn họ, cảnh nhộn nhịp dưới chân núi so với những nơi phồn hoa khác thì vẫn chưa là gì, nhưng Bùi Vân Thư lại cảm thấy đã đủ đặc sắc, bất kể là người hay là vật, đều là những cảnh mà trước giờ y chưa từng được thấy.
Đến khi dạo xong hội hoa đăng, đi đến chỗ cây cầu cong nước chảy, hai mắt Bùi Vân Thư vẫn còn sáng lên rực rỡ.
Dưới con sông có rất nhiều ngọn đèn hình hoa sen, từng ngọn từng ngọn như hoa sen đỏ thuận theo con nước trôi về phương xa, lần lượt đi qua trước mắt Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư nhìn dòng sông và ngọn đèn, đương mê mẩn ngắm nhìn được một nửa, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị ai nâng lên, y nghiêng đầu trông sang, sợi dây trắng lại xuất hiện trên tay Chúc Vưu, đang chậm rãi quấn lên cổ tay phải y
Bùi Vân Thư tránh ra, thoáng giãy dụa, lại không mảy may lay