Bữa cơm tất niên nhanh chóng kết thúc.
Ba Hướng đã uống thêm hai ly rượu, nhân tiện nói rằng sang năm ông sẽ đến thành phố H.
Ban đầu mọi người cũng không có phản ứng gì, chỉ nghĩ là ông ấy muốn đưa Hướng Vãn đến trường đại học.
Nhưng sau khi nghe nói ông ấy muốn sang đó mở cửa hàng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức hồ hởi chúc mừng.
"Nhà các ông lại chuẩn bị phất lên rồi!"
Nói lại là vì trong mấy anh em thì ba Hướng là người luôn cần cù nhất.
Ông đã mở vài nhà hàng, mãi về sau mới dần dần tuột dốc vì con gái.
"Thật ra tôi thấy ở nhà bán quán ăn cũng rất ổn, nhưng mà tôi chỉ có một đứa con gái cưng này thôi.
Nó một hai muốn tôi tới giúp đỡ, sao tôi có thể từ chối nó cho được."
Hướng Dật nghe ba nói, trong đầu cậu ấy lập tức xuất hiện hai chữ: tự sướng*.
Anh cả và già trẻ lớn bé nhà họ Hướng không có con gái trong nhà, nghe ba Hướng nói xong đều lộ ra biểu tình hâm mộ.
Bọn họ rất hâm mộ ông ấy có con gái, cũng hâm mộ vì con gái của ông ấy rất có tương lai.
(*) - Nguyên văn 凡言凡语: dùng để chỉ những người khoe khoang sự giàu có hoặc thành công của họ một cách tế nhị.
Chương trình Đêm hội mùa xuân* đã chiếu trên truyền hình được một lúc, trên bàn chỉ còn lại vài người lớn đang uống rượu và trò chuyện, trong khi những người trẻ tuổi đều đã rời bàn.
(*) - nguyên văn 春晚 (Xuân vãn): chương trình gala chào xuân do đài CCTV tổ chức với sự góp mặt của nhiều ngôi sao nổi tiếng.
Các anh chị em họ của Hướng Vãn đều đã kết hôn và có hai đứa con đang học mẫu giáo.
Bé trai ba bốn tuổi vốn đã nghịch ngợm, hai đứa trẻ ở cùng một chỗ lại càng quậy phá hơn, nhất là sau khi phát hiện hôm nay người lớn không để ý đến bọn nó lắm.
"Hai thằng nhóc này thật là phiền phức".
Hướng Dật đang chơi game thì bị một cậu em họ ném vật gì đó vào người, cậu ấy có chút không vui.
Hướng Vãn thấy hai thằng nhóc này quậy sắp điên rồi, hai người chị dâu họ nói kiểu gì cũng không quản nổi bọn nó.
Cô bèn lấy từ trong túi xách ra mấy viên kẹo bách bảo, gọi bọn nó đến cho kẹo.
Hai cậu bé cũng biết cái đẹp là gì, cô vừa kêu một tiếng bọn nó đã lon ton chạy tới.
Sau khi ăn được kẹo bách bảo ngon lành, bọn nhỏ rất vui vẻ chia sẻ đồ chơi trong tay với cô.
Hướng Vãn cũng chia cho em trai mấy viên kẹo bách bảo, rồi chơi đồ chơi với hai cậu bé.
Thấy con trai cuối cùng cũng dừng lại, hai người chị dâu họ mới yên tâm.
Một người trong đó nhịn không được mà thốt lên lời khen: "Tiểu Vãn kiên nhẫn như vậy, sau này làm giáo viên cũng ổn lắm đó."
"Bây giờ có con không dễ dàng chút nào.
Giống như bọn chị này, mới có một đứa mà đã muốn điên luôn rồi".
Một người khác lên tiếng.
Hướng Vãn lắng nghe các cô ấy và chỉ mỉm cười.
Một lúc sau, các cô các dì cũng mang ghế ra phòng khách ngồi, vừa xem tivi vừa nói chuyện.
Tán gẫu một hồi thì đề tài chuyển đến Hướng Vãn.
"Tiểu Vãn, năm nay con tốt nghiệp đúng không?"
Hướng Vãn vẫn đang chơi với hai cậu bé, đồng thời ngẩng đầu và nói: "Dạ!"
"Ở trường học có bạn trai không?"
Nghe được những lời này của người dì, Hướng Vãn không cảm thấy quá bất ngờ: "Vẫn chưa có."
"Cũng sắp tốt nghiệp rồi, suy nghĩ đến chuyện đó được rồi."
"Đúng vậy, con thích kiểu người như thế nào?"
"Có muốn chị dâu giới thiệu cho em một mối không?"
Vừa nhắc đến đề tài này, mọi người đều trở nên rất tích cực.
Hướng Vãn còn chưa suy nghĩ xong nên trả lời thế nào, mẹ Hướng đã lên tiếng trước: "Nó còn nhỏ nên chuyện này không gấp, duyên phận tự nhiên sẽ đến thôi."
Mẹ của cô cũng đã nói như vậy rồi, hơn nữa Hướng Vãn vào lớp một sớm, cô học xong đại học cũng chỉ mới tròn 22 tuổi, không còn ai có ý kiến gì nữa.
Cả nhà cùng xem chương trình Đêm hội mùa xuân và tán gẫu, đến 12 giờ mới cùng nhau đi ra ngoài đốt pháo hoa và lần lượt về nhà.
Trên đường về nhà, Hướng Vãn nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, cô cũng chúc lại từng người một.
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
Những năm trước mẹ Hướng không cho con gái thức khuya, bởi vì năm nay sức khỏe của cô tốt hơn nên mới để cho cô đón giao thừa.
Nhưng vừa đến nhà, bà lập tức thúc giục con gái trở về phòng ngủ.
Sau khi Hướng Vãn trở về phòng, không biết có phải là đã qua giấc thường ngày hay không mà lúc này cô lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
[ w: Muốn chơi game không? ]
Cô nghĩ rằng bây giờ em trai chắc vẫn chưa ngủ, vì vậy cô gửi tin nhắn rủ nó chơi game một lúc.
[ Tần: Được, chơi game gì? ]
Nhận được tin nhắn trả lời, Hướng Vãn mới nhận ra cô gửi tin nhắn nhầm.
Cô khẽ than thở trong lòng một tiếng ôi trời, cảm thấy có chút ảo não.
Nhưng đối phương cũng đã chấp nhận lời mời rồi, cô không tiện giải thích gì nữa.
[ w: Vương giả vinh diệu, anh đã chơi bao giờ chưa? ]
[ Tần: Chưa.
]
Hướng Vãn nhắn tin với anh một lúc, chờ anh tải trò chơi xong mới gửi lời mời tổ đội.
Sau khi anh đồng ý, Hướng Vãn mở mic trong game và alo một tiếng.
Nhận được hồi âm từ phía anh, cô lập tức cười nói: "Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!"
Biết anh chưa từng chơi trò này, Hướng Vãn thuật lại toàn bộ những gì em trai đã dạy cô trước đó một lần.
Nói với anh: "Anh có thể chơi xạ thủ, tôi chơi hỗ trợ để bảo vệ anh."
Hướng Vãn cũng chỉ là một tay mơ vừa mới tiếp xúc với trò chơi này được mấy ngày nên cô cũng không biết gì nhiều, nhưng cô đã rút kinh nghiệm từ em trai mình.
Ít ra cô vẫn có thể đảm bảo luôn ở gần Tần Sâm để bảo vệ anh kịp thời, đáng tiếc..."
"Trời ơi, sao anh lại không chạy? Lần sau anh đừng ở lại chờ tôi.
Tôi là đỡ đòn, chết thì thôi, anh có thể chạy là được rồi".
Hướng Vãn thấy rõ ràng anh có thể chạy, nhưng lại cố tình muốn cứu cô nên cô vội vàng nhắc nhở.
Ngoài miệng thì Tần Sâm nói được, nhưng lần sau gặp phải tình huống tương tự anh vẫn không bỏ lại cô.
Có lẽ người thông minh thì làm gì cũng được, sau khi kết thúc một ván game thì Tần Sâm đã nắm bắt được một vài điều cốt lõi.
Ván thứ hai bắt đầu, anh đã có thể dẫn theo bé gái hỗ trợ bên cạnh giết kẻ địch.
"Ôi! Anh thật lợi hại!"
Lúc Tần Sâm chơi ở vị trí xạ thủ, mặc dù bị vài người đội bạn vây bắt, anh cũng không bao giờ rút lui cho đến khi Hướng Vãn có thể bỏ chạy.
Hoặc giải quyết toàn bộ đội bạn, hoặc mạng đổi mạng với đội bạn.
Lần này, đội bạn bố trí cả bốn người tới bắt anh.
Anh trực tiếp giết cả bốn, Hướng Vãn nhịn không được mà lên tiếng khen ngợi.
Bọn họ cùng nhau chơi năm ván.
Ngoài ván thứ nhất thua, bốn ván còn lại đều thắng.
Hướng Vãn dần dần cũng cảm nhận được sự thú vị của trò chơi.
Nếu không phải đã quá khuya, cô thậm chí còn muốn chơi thêm một lúc nữa.
"Muộn rồi, lần sau chúng ta lại đánh tiếp."
"Được, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút."
Hôm nay Tần Sâm vẫn không trở về đoàn viên, căn biệt thự trống trải chỉ còn một mình anh, hoàn toàn không có không khí của năm mới.
Nhưng ít nhiều gì cũng có một chút ảnh hưởng bởi Tết nguyên đán, tâm trạng của anh hôm nay không xấu cũng không tốt mà đặc biệt khui một chai rượu ra uống.
Mới tờ mờ sáng, không biết nhà nào trong khu biệt thự đốt pháo hoa sáng rực cả bầu trời.
Tần Sâm đứng trước cửa sổ sát đất, mở tin nhắn chúc mừng năm mới vừa nhận được ra xem, cuối cùng trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười mờ nhạt.
Nhiều năm như vậy, anh đã quen đón Tết một mình.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên anh lại nghĩ đến chuyện có ai đó đón Tết cùng anh.
Trong đầu anh bất giác nghĩ đến hôm Tết dương lịch ở nhà cô, dù cho cảm giác này chỉ còn là kỷ niệm thôi cũng khiến anh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Sau khi uống cạn một ly rượu, mặc dù anh không buồn ngủ nhưng cũng định đi nghỉ ngơi, không ngờ lại đột nhiên nhận được lời mời từ cô.
Anh cũng không cảm thấy hứng thú với trò chơi này, nhưng chơi cùng cô thì Tần Sâm không muốn từ chối.
Trò chơi bắt đầu, tâm trạng của anh bỗng tốt lên khi nghe thấy giọng nói của cô.
Năm nay anh vẫn đón giao thừa một mình, nhưng sự náo nhiệt trong game vừa rồi thật sự đã khiến cho căn biệt thự có sức sống hơn một chút.
Chờ Hướng Vãn thoát khỏi game, Tần Sâm lại nghiên cứu thêm một lúc mới đi ngủ.
–Wattpad: Autumnnolove–
Mùng một, mùng hai, mùng ba, đều là những ngày đi chúc Tết.
Sau khi Hướng Vãn theo chân người nhà đến nhà bạn bè và họ hàng chúc Tết, cô mới có thời gian đi chơi với bạn bè cùng quê.
Bạn bè của cô ở thành phố này cơ bản đều là những bạn học thời phổ thông, mặc dù sau khi lên đại học thì cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít nhưng những mối quan hệ này cũng không hoàn toàn phai nhạt.
Sau khi gặp mặt, mọi người chia sẻ tình hình dạo này cho nhau nghe.
Đề tài lúc này đang dừng trên người Hướng Vãn.
Hướng Vãn cố ý gửi rất nhiều bánh a giao và trà lá sen về nhà chính là vì đã tính trước tình huống này.
Thấy các cô ấy nhắc đến bánh a giao và trà lá sen do cô làm và tỏ ý muốn mua, Hướng Vãn cũng không từ chối mà còn đưa ra mức giá hữu nghị.
Họp lớp kết thúc, Hướng Vãn về nhà và không khỏi thở dài.
Không phải vì buổi họp lớp có chỗ nào khiến cô không vui, chỉ là trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bồi hồi.
Thời gian thật sự là thứ có thể khiến cho con người ta thổn thức.
Rõ ràng khi còn học phổ thông các cô ấy thân thiết hơn rất nhiều, nhưng bây giờ...thời gian và khoảng cách...đã không còn như xưa nữa.
Cô cũng chỉ xúc động trong khoảnh khắc, dẫu sao ngày tháng vẫn tiếp tục trôi đi.
–Editor: Autumnnolove–
Bởi vì chuẩn bị đến thành phố H mở cửa hàng, đến mùng sáu Hướng Vãn đã chuẩn bị trở về thành phố H trước để tìm một mặt bằng thích hợp.
Ba Hướng và mẹ Hướng còn phải xử lý chuyện nhà hàng và sắp xếp nhà cửa, nói chung là sẽ đến muộn hơn.
Hướng Vãn mua vé sáng, hôm cô khởi hành về thành phố H thì thời tiết ở quê cô rất tốt.
Nhưng khi đến thành phố H, trời lại đổ một trận mưa tuyết.
Hướng Vãn đứng ở cổng ra vào của ga xe lửa, không khỏi cau mày.
Từ quê lên thành phố H, trên tay cô có thêm một chiếc rương nhỏ, bên trong chứa rất nhiều đặc sản quê nhà.
Ngày mưa mà còn kéo theo một chiếc rương rất phiền phức, nhất là cô còn cất dù vào trong rương nữa.
Nghĩ đến cảnh phải mở rương ra để lấy dù ở chỗ này, cô lập tức cảm thấy đau đầu.
Cổng ra có rất nhiều người đang tụ tập, Hướng Vãn đi về phía mái hiên của cổng vào, nơi đó không quá đông nên sẽ thuận tiến lấy dù ra.
Nhưng cô mới đi được vài bước, đột nhiên xuất hiện một chiếc ô che trên đầu cô.
Hướng Vẫn lập tức cảnh giác, nhưng ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là Tần Sâm, trong lòng bỗng có chút bất ngờ.
"Không phải đã bảo anh không cần tới đón tôi sao?"
"Trời mưa, sợ em không bắt được xe".
Tần Sâm nói xong đã duỗi tay ra đón lấy chiếc rương trong tay cô.
"Bây giờ dự báo thời tiết càng ngày càng không đáng tin", Hướng Vãn càm ràm một câu, lại nói: "Trưa nay đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi có mang ít khoai từ nhà trồng."
Tần Sâm thật sự muốn nhận lời, nhưng thấy cô vừa xuống tàu chắc là rất mệt nên cuối cùng anh vẫn từ chối: "Em vừa đến nơi, lần sau tính."
Hướng Vãn nhớ ra tủ lạnh trong nhà đã trống trơn, gật đầu và nói: "Vậy đi, lần sau lại mời anh ăn cơm."
Nói qua loa vài câu, Tần Sâm che chắn cô nhanh chóng đi đến xe.
Bên ngoài trời đang mưa gió, có vài bông hoa tuyết nhỏ xen lẫn trong cơn mưa khiến người ta cảm thấy thật lạnh lẽo.
Sau khi Hướng Vãn ngồi vào chiếc xe đã được mở máy sưởi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Xe vừa chuyển bánh, Hướng Vãn đã nhận được cuộc gọi từ nhà: "Mẹ! Con tới nơi rồi, bây giờ đang trên đường về chung cư.
Dạ...!dạ...!con biết rồi..."
Mẹ Hướng gọi điện thoại tới, một là hỏi xem cô đã đến nơi chưa, hai là nhắn nhủ cô không cần gấp gáp tìm mặt bằng.
Sau khi bọn họ đến thành phố H, có thể từ từ tìm cũng được.
Về phần nơi ở của ba mẹ Hướng Vãn thì không cần tìm, chị họ của Hướng Vãn đã thuê một căn hộ khá tốt trước đó.
Bây giờ chị ấy đã ly hôn nên không ở đó nữa, nhưng còn ba tháng nữa mới đến hạn trả nhà mà chị ấy không lấy lại tiền thuê nhà nên dứt khoát để ba mẹ Hướng Vãn qua ở.
Sau khi Hướng Vãn nói chuyện điện thoại xong, Tần Sâm nhìn qua: "Em muốn tìm mặt bằng à?"
"Đúng vậy, tôi định mở một cửa tiệm nhỏ."
"Có yêu cầu gì không?"
Nghe ra được ý tứ muốn hỗ trợ trong lời nói của anh, Hướng Vãn lắc đầu và nói: "Không cần đâu, tôi sẽ tự tìm."
"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi".
Tần Sâm nói.
Tất nhiên Hướng Vẫn biết đây là chuyện nhỏ với anh, nhưng: "Làm phiền anh suốt cũng không tốt lắm."
Tần Sâm định đáp lại chuyện của cô cũng không có gì phiền, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Tôi tìm mặt bằng cho em, em mời tôi ăn cơm."
Người khác đều là anh giúp tôi làm này làm kia, tôi sẽ mời anh ăn cơm, nhưng đến phiên anh thì ngược lại.
Hướng Vãn nhìn anh một cái rồi nói: "Tôi đã nói sẽ mời anh ăn cơm rồi."
"Vậy mời thêm một bữa nữa".
Tần Sâm nói xong, tiếp tục bổ sung: "Em nấu ăn ngon, dù sao tôi cũng là người lời hơn."
Hướng Vãn tự biết khả năng nấu nướng của cô chỉ tới mức nấu trong nhà ăn, được anh khen như vậy thì có chút xấu hổ.
Cuối cùng, cô vẫn bị Tần Sâm thuyết phục thành công.
Bởi vì anh cho biết muốn mua thêm một số trà lá sen và bánh a giao.
Hướng Vãn lập tức đồng ý, bảo rằng hai ngày nữa sẽ giao cho anh.
Nhưng Tần Sâm lại nói, nếu cô không để anh giúp cô thì anh cũng ngại trực tiếp lấy bánh a giao và trà lá sen.
"Sao như thế được, anh đâu phải là không trả tiền".
Hướng Vãn dở khóc dở cười nói.
Tần Sâm nhàn nhạt đáp: "Nhưng những người khác đều phải tranh giành ở cửa hàng trực tuyến."
"Anh cũng đâu phải ai xa lạ".
Hướng Vãn nói xong, cũng sợ anh rồi nên mới nói yêu cầu cửa hàng với anh.
Tần Sâm nghe cô nói như vậy, mặc dù biết ý của cô không giống như anh nghĩ nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng, nhất là sau khi đưa cô về đến nhà anh còn nhận được quà quê cô mang đến.
"Đây là kẹo đậu phộng do bà nội tôi đích thân làm, đậu phộng cũng tự trồng trên đất nhà.
Còn có khoai lang mật sấy dẻo..."
Có lẽ thấy anh rất thích bánh a giao và kẹo bách bảo, Hướng Vãn cho