CHƯƠNG 36
Một bữa cơm trưa, cả chủ và khách đều trọn niềm vui.
Sau khi ăn xong, Tần Sâm bưng tách trà ngồi trên sô pha, ánh mắt đảo qua chút nắng chói chang bên ngoài ô cửa sổ sát đất trước mắt và đề nghị: "Có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?".
Cảm giác ở trong nhà cô tất nhiên rất tuyệt, nhưng dù sao thì cũng không thể ở lại lâu, chi bằng ra ngoài đi dạo cùng cô nhân lúc thời tiết đẹp.
Sau khi Hướng Vãn trở lại thành phố H, không phải tất bật mở cửa hàng, thì cũng vội vàng bổ sung hàng hóa cho cửa hàng trực tuyến.
May là bây giờ cơ thể cô khỏe hơn một chút, nếu không thì sẽ không chịu được sự mệt mỏi này.
Trước đó mỗi ngày cô đều cố ý để dành một mớ bánh a giao và trà lá sen, bây giờ trong nhà cũng xem như là có một mớ hàng tồn.
Cho dù có nghỉ ngơi vài ngày, cửa hàng trực tuyến cũng không đến mức gián đoạn buôn bán.
Hôm nay thời tiết đúng là rất đẹp, Hướng Vãn nghe anh đề nghị, không do dự mà đồng ý ngay.
"Vậy anh chờ tôi một lát".
Hướng Vãn nói xong, đứng dậy đi vào phòng.
Vài phút sau, cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đi ra.
Đó là quần áo mới mà mẹ Hướng đã mua cho cô hồi Tết nguyên đán, kiểu dáng xinh đẹp, màu sắc không quá chói, làm cho nước da trắng ngần của cô càng sáng hơn.
Trước kia cơ thể của cô thật sự quá yếu ớt nền màu môi rất nhạt, thỉnh thoảng còn trở nên tím tái.
Nhưng từ sau khi ăn bánh a giao, có lẽ là do khí huyết được bồi bổ, sắc môi biến thành màu hồng tự nhiên, cho dù không tô son cũng rất xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên Tần Sâm nhìn thấy cô mặc quần áo màu sáng, không khỏi nhìn nhiều hơn.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Hướng Vãn cúi đầu tự nhìn bản thân một cái, không phát hiện ra có gì là không ổn, nói: "Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi!".
Sau khi hai người xuống lầu, Tần Sâm hỏi: "Muốn đi đâu?".
Hướng Vãn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nay ở sân vận động bên kia hình như có hoạt động triển lãm, anh có muốn đi dạo không?".
Tần Sâm không ý kiến, hai người lên xe và đi thẳng đến sân vận động.
Trong lúc tài xế đang tìm chỗ đậu xe, Hướng Vãn đã nhìn thấy xung quanh sân vận động rất náo nhiệt thông qua cửa sổ xe từ phía xa.
Nói là hoạt động triển lãm, thực ra chính là những thương buôn kinh doanh các loại hàng hóa đến đây trao đổi bán hàng.
Trên quảng trường ở gần sân vận động, có rất nhiều gian hàng tạm thời được dựng lên, bày đủ các loại hàng hóa.
Tần Sâm cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, trước khi xuống xe thì lấy một cái khẩu trang ra và đưa cho cô gái bên cạnh.
Trước kia trên xe anh tất nhiên là không có những thứ như khẩu trang, nhưng từ khi biết được khả năng miễn dịch của cô không tốt, đến những chỗ đông người đều phải mang khẩu trang, nên anh đã chuẩn bị sẵn.
"Cảm ơn!".
Hướng Vãn không mang khẩu trang ra ngoài.
Cô vốn cho rằng dạo này khả năng miễn dịch của bản thân đã được tăng cường, cứ đi như thế cũng chẳng sao cả.
Không ngờ Tần Sâm lại chu đáo chuẩn bị khẩu trang ở trên xe.
Sau khi cô đeo khẩu trang vào, hai người mới cùng nhau xuống xe.
Nói chung là đã biết ở chỗ này đông người, nên có rất nhiều quầy bán thức ăn tập trung ở đây.
Lúc Hướng Vãn xuống xe đã ngửi ra mùi khoai tây sốt cay*, đậu hủ chiên và khoai lang nướng, đột nhiên cảm thấy hơi thèm.
Những vừa mới ăn cơm trưa xong, cũng không phải đói lắm, cuối cùng cô cũng chỉ nhìn thoáng qua mấy quầy hàng kia và tiếp tục đi về phía trước.
(*Khoai tây chiên cay - 狼牙土豆: món ăn vặt mang hương vị Tứ Xuyên, chúng còn được gọi là khoai tây nanh sói vì miếng khoai tây được cắt như hình nanh sói.)
"Đông vui quá!", Hướng Vãn không khỏi thốt lên một câu.
Tần Sâm thấy có nhiều người tới lui ở đây, kéo cô vào phía trong, tránh cho người khác đụng vào cô.
Hướng Vãn không để ý đến động tác nhỏ của anh, chọn những quầy hàng mà cô quan tâm và đi dạo xung quanh.
Điểm đầu tiên cô ghé vào là gian hàng sách, gian hàng sách cũng đang có hoạt động nên mua sách sẽ có ưu đãi.
Cô phát hiện ở đây trùng hợp có quyển sách mà cô đang định mua trước đó, Hướng Vãn cầm lên, vừa nói chuyện với Tần Sâm vừa lật xem.
Cho dù trên giá sách không có đến mấy ngàn cuốn, nhưng mấy trăm cuốn vẫn có.
Hướng Vãn chọn sách và cầm lên xem, không hay biết đã tốn khá nhiều thời gian.
Tần Sâm đi theo bên cạnh cô, mà cũng chẳng cảm thấy nhàm chán.
Bất kể là cô cầm quyển sách nào lên, anh cũng có thể nói mấy câu, khiến cho Hướng Vãn phải nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
Trong gian hàng sách còn có những khách hàng khác, khi Tần Sâm mới bước vào thì mấy khách hàng nữ trẻ tuổi bất giác liếc nhìn anh một cái.
Sau khi phát hiện anh không chỉ đẹp trai, mà còn bác học đa tài, trong lòng không khỏi hâm mộ cô gái bên cạnh.
Hướng Vãn chọn hai quyển sách và đi tính tiền, một khách hàng nữ trẻ tuổi cũng đang chờ tính tiền nhịn không được mà nói với cô: "Bạn trai của cô quá đẹp trai, cô tìm ra anh ấy ở đâu vậy?".
Hướng Vãn nhận thấy cô ấy đang nói chuyện với cô, khuôn mặt sau lớp khẩu trang nháy mắt đỏ ửng.
Sau đó bất giác quay đầu lại và nhìn Tần Sâm, hình như anh không nghe thấy, vậy cô mới yên lòng.
Khách hàng nữ trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi thôi, không đợi Hướng Vãn trả lời và cũng không để trong lòng, mang theo sách của cô ấy và đi khỏi rồi.
Nhưng câu hỏi của cô ấy lại làm cho lòng Hướng Vãn hơi gợn sóng, cho đến khi ra khỏi gian hàng sách mới dần dần bình tĩnh.
Hai quyển sách gộp lại cũng không nhẹ, lúc Hướng Vãn trả tiền thì Tần Sâm rất thản nhiên nhận lấy chúng.
Ở đây còn có rất nhiều đồ dùng xinh xắn, giá cả phải chăng, nên có đông khách hàng đến mua sắm.
Sau đó, hai người lại đi ghé vào vài gian hàng nữa, nhưng không mua thêm gì, cho đến khi đi đến một gian hàng bán hoa.
Nói chung là con gái nhìn thấy hoa cỏ xinh đẹp đa phần đều sẽ bị thu hút, Hướng Vãn cũng không ngoại lệ.
"Mấy chậu xương rồng này đáng yêu ghê, anh có muốn không? Tôi tặng anh một chậu".
Cô quay đầu và nói với Tần Sâm, không đợi anh kịp trả lời đã ngồi xổm xuống cầm chậu cây lên.
Trong nhà cô đã có một chậu hoa nhài, lan điếu* và nha đam, cho nên cô cũng không chọn quá nhiều.
(*Lan điếu - thực vật: là cây bản địa của vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới châu Phi, Úc, và châu Á.)
"Anh thích chậu nào?", cuối cùng cô ôm ba chậu xương rồng và đứng dậy.
Ba chậu cây này đều do cô nghiêm túc lựa chọn, với Tần Sâm thì chậu nào cũng được, anh tùy ý chỉ một chậu trước mặt anh.
"Anh có muốn chậu hoa nào khác không?", Hướng Vãn hỏi xong, nhận được câu trả lời "không" mới bảo ông chủ giúp cô đổi cây xương rồng vào chậu hoa nhỏ mà cô yêu thích.
Trong lúc chờ đợi, Hướng Vãn tiếp tục nhìn ngắm hoa cỏ trên kệ.
"Đó là gì nhỉ?", Hướng Vãn bỗng nhiên nhìn thấy một chậu cây có những bông hoa nhỏ.
Chủ quầy ngẩng đầu nhìn qua, chưa kịp lên tiếng, Tần Sam đã nói: "Là hoa bồng lai, hay còn gọi là Daphne Adora*".
(*Daphne Adora/ thụy hương/ bồng lai/ phong lưu thụ: là một loài cây thuộc chi Thụy hương.
Đây là loài cây bụi thường xanh.
Nó hiếm khi ra quả, nhưng khi ra quả thì nó có quả màu đỏ sau khi nở hoa.
Thụy hương là cây bản địa Trung Quốc và Nhật Bản và mọc tốt nhất trên đất màu mỡ, đất hơi chua một chút, chứa nhiều nước.)
"Sao cái gì anh cũng biết thế?", Hướng Vãn cũng chỉ thuận miệng nói, thấy anh biết nhiều thứ thì trong lòng có chút khâm phục.
Bản thân ông chủ là người bán cây cảnh, cho nên cảm thấy kiến thức này không có gì đặc biệt hơn người, trái lại còn cảm thấy cô là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi".
"Hướng Vãn?".
Hướng Ván đón lấy cây xương rồng đã được đổi chậu từ ông chủ, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô, cô thay đầu lại, hóa ra là Hạ Phong.
"Lớp trưởng, trùng hợp vậy?".
Hướng Vãn không nghĩ tới sẽ gặp Hạ Phong ở chỗ này, sau khi chào hỏi xong vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên giới thiệu một câu hay không, đã thấy Tần Sâm tiến lên một bước.
"Tôi là Tần Sâm".
Hạ Phong nhìn người đang ông đang vươn tay về phía mình, bắt tay với anh rồi nói: "Tôi là Hạ Phong, bạn học của Hướng Vãn".
Tần Sâm gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại quay đầu và nói với Hướng Vãn: "Chẳng phải em nói là muốn mua thêm giàn hoa sao, chúng ta đi thôi!".
Lúc nãy đúng là Hướng Vãn có nói như vậy, cho nên cũng chẳng nghĩ nhiều, gật đầu với Hạ Phong và nói: "Chúng tôi đi trước nha!".
"Ờ!", Hạ Phong nhìn theo bóng dáng của họ, nụ cười trên mặt dần dần trở thành chua xót.
Anh ta không ngờ chỉ mới không gặp mặt một khoảng thời gian ngắn ngủi, bên cạnh Hướng Vãn đã xuất hiện một người đàn ông thoạt nhìn còn ưu tú hơn anh ta về mọi mặt.
Trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy hối hận, hối hận bản thân đã do dự và không quyết đoán.
Anh luôn cho rằng chỉ cần chưa tốt nghiệp thì vẫn luôn có cơ hội, nhưng thực tế thì anh ta đã đánh giá thấp Hướng Vãn và cũng đánh giá cao bản thân.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Hướng Vãn cảm thấy hôm nay quá nhiều chuyện tình cờ.
Trước đó mới vừa gặp được lớp trưởng, chẳng bao lâu lại gặp được nhóm Dương Điềm.
So với cô, nhóm người Dương Điềm càng ngạc nhiên hơn.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy Hướng Vãn vừa nói vừa cười cùng một người khác giới.
Trước mặt Hướng Vãn, thái độ của Tần Sâm ít ra còn dịu dàng, cũng nể mặt mà chủ động chào hỏi bạn bè của cô.
Nhưng dù vậy, ở trước mặt Tần Sâm, nhóm Dương Điềm vẫn không thể nào tự nhiên cho được.
Cuối cùng vẫn phải kéo Hướng Vãn đi trước vài bước, Dương Điềm mới nhỏ giọng nói:
"Được lắm, mình cứ bảo sao mình mời cơm mà cậu lại không có thời gian, thì ra là trọng sắc khinh bạn!".
"Đâu nào, lúc cậu gọi điện tới thì mình đã ăn cơm rồi", Hướng Vãn giải thích.
"Ăn cùng anh ấy sao?", Dương Điềm hỏi.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, Hướng Vãn gật đầu.
"Vãn Vãn, thành thật đi nào, không phải là cậu đang yêu đương chứ?", Lý Mộc Di cũng nhịn không được mà hỏi.
Mặc dù Hạ Thanh không lên tiếng, nhưng cũng tò mò nhìn cô.
"Sao ngay cả cậu cũng nói như thế, thật sự không có mà!".
Hướng Vãn cảm thấy thật may mắn khi cô đang đeo khẩu trang, nếu không cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Cho dù là có quan hệ gì đi chăng nữa thì Hướng Vãn cũng đã có hẹn trước, nhóm Dương Điềm cũng không tiện giữ cô lại, chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu.
Sau khi dặn dò cô tối nay trở về phải thành thật mới được khoan hồng, ba người cùng nhau đi trước.
Các cô ấy đi rồi, Tần Sâm tự nhiên lại đi sóng đôi với Hướng Vãn.
Thấy anh không hỏi các cô nói chuyện gì với nhau, độ ấm trên mặt Hướng Vãn lúc này mới giảm xuống một chút.
Nhưng khoảng thời gian sau đó, cô lại nhịn không được mà thỉnh thoảng đưa mắt quan sát anh.
Sau đó Hướng Vãn lập tức cho rằng, có lẽ là do anh quá nổi bật cho nên mọi người mới có thể hiểu lầm.
Ngày hôm đó, Tần Sâm mới bữa tội, lý do là cảm ơn chậu xương rồng của cô.
Hướng Vãn ăn tối xong thì trở về chung cư, lập tức nhận được tin nhắn thoại của Dương Điềm và mấy cô bạn gửi đến.
Cô chỉ có thể thành thành thật thật kể lại quá trình quen biết Tần Sâm một lần.
Nghe được trước đó cô còn gặp tai nạn xe cộ, mấy cô bạn lập tức sốt ruột: "Tai nạn xe cộ, chuyện lớn như thế mà cậu lại giấu bọn mình!".
"Chẳng phải là mình không có bị thương sao, cho nên mới không nói...", Hướng Vãn thấy các cô ấy tức giận, giọng nói mang theo vài phần làm nũng.
Dương Điềm và hai cô bạn vì chuyện này là công khai lên án Hướng Vãn một lúc, bảo cô phải cam đoan từ nay về sau sẽ không lặp lại mới buông tha cô.
Nói về Tần Sâm, Hướng Vãn không đi sâu vào chuyện riêng tư của anh.
Dương Điềm và hai cô bạn nghe nói Tần Sâm đã cứu cô trong tai nạn giao thông, ấn tượng nhất thời đối với anh cũng không tệ lắm.
"Nói như thế thì anh này cũng không tệ lắm, cao ráo đẹp trai giàu có hàng thật giá thật, nhân phẩm tốt, cũng rất xứng đôi với cậu", Lý Mộc Di nói.
Hướng Vãn cho rằng bản thân cô đã giải thích rất rõ ràng rồi, nghe thấy lời này, không khỏi giơ tay vỗ trán: "Bọn mình thật sự chỉ là bạn bè thôi, sao các cậu cứ luôn suy nghĩ theo chiều hướng kia vậy chứ!".
Dương Điềm nghe vậy thì bật cười: "Cũng đâu thể nào trách bọn mình được, ai bảo bao nhiêu năm nay, bọn mình chỉ nhìn thấy cậu đi chơi với một người khác giới duy nhất chứ".
Ngoại hình của Hướng Vãn xinh đẹp, mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng ở trường học vẫn có rất nhiều người theo đuổi.
Tuy nhiên đừng nói là bạn trai, ngay cả bạn thân khác giới cô cũng chưa từng có.
Thật sự là do nguyên nhân này, nên khi nhìn thấy Tần Sâm, suy nghĩ đầu tiên của các cô ấy chính là: Hướng Vãn biết yêu rồi!
Hướng Vãn hừ nhẹ, nói: "Đó là bởi vì trước kia sức khỏe của mình không được tốt, đâu ra sức lực dư thừa cho những chuyện khác".
Cô cũng nói thật lòng.
Dù ở bất kỳ giai đoạn nào, bạn bè của cô đều không có nhiều.
Không phải là do tính cách của cô không tốt, cũng không phải là do cô không thể kết bạn, thật sự là tinh thần và sức khỏe của cô có hạn.
Dương Điềm và mấy cô bạn lại trò chuyện thêm vài câu với cô, để tránh cho cô thẹn quá hóa giận, cũng không tiếp tục mượn Tần Sâm trêu ghẹo cô nữa, mà bắt đầu nói đến bánh mặc ngọc.
"Vãn Vãn, bánh mặc ngọc nhà cậu lại nổi tiếng trên mạng nữa rồi.
Có rất nhiều người ngoài kia còn nói rằng họ đặc biệt mua vé để đến đây, mình cảm thấy Cục du lịch thành phố H phải trao thưởng cho cậu mới được đó!".
Dương Điềm nói xong, Lý Mộc Di không hiểu: "Liên quan gì tới Cục du lịch?".
"Cậu thật ngốc mà! Người ta đặc biệt đến đây một chuyến, cũng đâu thể chỉ ăn có mấy cái bánh mặc ngọc rồi đi về, chắc chắn là sẽ sẵn dịp mà đi tham quan danh lam thắng cảnh..."
Hướng Vãn tán gẫu với các cô ấy thật lâu, cho đến khi điện thoại bắt đầu nóng lên mới chịu cúp máy.
–Editor: Autumnnolove–
Ngày tiếp theo, Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh vừa mở cửa, bên ngoài đã có một hàng dài đang chờ đợi.
Mẹ Hướng nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa, vừa vui vẻ vừa lo lắng.
Vui vẻ vì công việc làm ăn của gia đình tốt như vậy, lo lắng vì nhiều người dễ xảy ra chuyện.
Chẳng hạn như mới hai ngày trước, có người vì xếp hạng mà ỏm tỏi cả lên.
May mắn là bảo vệ quảng trường đến tức thì, mới không lớn chuyện.
Lúc này thật ra còn chưa đến