Cẩm Anh đi bộ về tới nhà, tiếng cười đùa bên trong thu hút thính giác cô.
Chân cô dừng lại ở trước cửa, trông thấy em gái đang ngồi trong lòng mẹ trò chuyện, nét mặt bà vui vẻ khác hẳn thường ngày.
"Hôm nay con được điểm 10 à, giỏi quá!" Bà cầm bài kiểm tra trên tay, phấn khởi khen con gái út một câu.
Cẩm Anh chợt nhớ lại kí ức của rất lâu trước kia, từ khi cô còn học mầm non.
Cô bé Cẩm Anh năm tuổi mặc bộ váy công chúa bồng bềnh, tết tóc hai bên trông rất đáng yêu.
Hôm đó là buổi khai giảng, lớp cô có tiết mục văn nghệ mở màn, Cẩm Anh lại được chọn vào đội múa nên mẹ dẫn cô đến lớp sớm để chuẩn bị trang phục.
Nhưng sau khi dẫn cô vào lớp bà liền quay lưng đi ngay, chỉ kịp nhờ cô giáo một câu trông chừng cháu cẩn thận.
Cô bé Cẩm Anh biết mẹ mình bận nên cũng ngoan ngoãn theo giáo viên mà không nói một lời nào, chỉ là trong lòng có hơi buồn.
Đây là lần đầu tiên Cẩm Anh được biểu diễn trên sân khấu lớn.
Năm nào cô cũng có mặt trong đội múa nhưng đều là thành phần dự bị, vì chiều cao của cô hơi khiêm tốn so với đội hình.
Nếu không phải vì lần này một người trong đội chính bị ốm, giáo viên thấy Cẩm Anh có ngoại hình nổi bật nhất so với những người dự bị còn lại nên chọn cô thì cô cũng sẽ không bao giờ có suất múa chính.
Cô giáo thấy Cẩm Anh xụ mặt liền trấn an: "Không sao đâu, con phải vui vẻ thì lên sân khấu mới xinh đẹp được chứ, có lẽ mẹ con đi một lát rồi quay về xem con biểu diễn thôi, con có muốn mình là cô công chúa trong mắt mẹ không?"
Nghe vậy sắc mặt cô bé Cẩm Anh tươi tỉnh hẳn lên, mỉm cười gật đầu với cô giáo.
Vì lớp Cẩm Anh diễn mở màn nên cô giáo liên tục dặn dò học sinh của mình không cần căng thẳng quá, cứ thoải mái như lúc diễn tập là được.
Cô bé Cẩm Anh bước lên sân khấu, mắt dáo dác tìm hình bóng mẹ mình trong biển người phía dưới nhưng không có kết quả.
Nhạc bắt đầu được bật lên, cô vội nhìn theo các bạn để ổn định đội hình.
Lúc múa được nửa bài Cẩm Anh bất chợt nhìn thấy mẹ cô đang nghe điện thoại, bà chỉ kịp nhìn cô vài giây rồi lại quay mặt đi, chân rảo bước biến mất trong đám đông.
Cẩm Anh nhìn những phụ huynh phía dưới, họ đang cầm điện thoại quay lại con mình trong khoảnh khắc đẹp nhất, miệng luôn hô hào cổ vũ tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho con họ.
Việc này như một đả kích đối với cô bé bốn tuổi, Cẩm Anh bắt đầu múa lệch nhịp, nét mặt bối rối cố gắng kìm nén nước mắt sắp rơi.
Bên dưới bắt đầu có tiếng ồn ào, đa số mọi người đều kêu la bày tỏ sự khó chịu.
"Đứa bé kia làm sao mà phá hỏng đội hình thế?"
"Các bé khác múa đẹp vậy mà chỉ cần một người đã làm hỏng cả tiết mục rồi."
"Không múa được thì lần sau đừng cho lên sân khấu chứ."
[...]
Tất cả đều lọt vào tai Cẩm Anh, lần này cô không thể chịu được nữa, nước mắt từng giọt một chảy xuống làm ướt nhoè lớp trang điểm, trông