Một tuần trôi qua nói chậm không chậm, nhanh cũng chẳng nhanh, chỉ là với tâm trạng bồn chồn ngồi trên đống lửa của thiếu nữ mà nói thì thời gian cứ ngỡ như tíc tắc vậy.
Trái ngược với suy nghĩ của Cẩm Anh, cô chủ nhiệm chỉ nhắc nhở những bạn bị ghi sổ đầu bài lần sau chú ý hơn.
Tối đó về nhà cô đã mở sách Công Dân xem kĩ bài mà bọn họ cần thuyết trình, thực ra không có gì khó, Cẩm Anh cũng quen học thuộc nên chỉ cần vẽ sơ đồ tư duy trên giấy A0 là xong.
Cô mở máy tính ra soạn ý cho bài, lấy thêm dẫn chứng, tìm ảnh phù hợp,...!xong xuôi cũng mất hơn một tiếng chưa kể đến viết giấy A0.
Cẩm Anh gửi file cho Hải Yến, tới cô nàng còn sợ hãi trước sự thần tốc của cô.
[Cậu làm gì mà nhanh vậy? Tớ chỉ mới đọc qua sách giáo khoa thôi.]
[Vậy cậu cứ làm đi, xong thì gửi tớ rồi tổng kết một thể.]
Cẩm Anh luôn sắp xếp thời gian biểu hợp lý, ngày nào có ít bài cô phải tranh thủ làm những việc ngoài lề như thuyết trình này, sợ một mai sẽ không còn thời gian.
Cô cực kì ghét cảm giác phải vắt chân lên cổ chạy để kịp hạn.
Có lẽ đây là thói quen từ hồi nhỏ của cô, mỗi khi Cẩm Anh chưa làm xong bài tập cô không thể nào yên tâm đi chơi hay làm gì khác được.
Đại khái hai hôm sau Hải Yến cũng hoàn thành rồi gửi file cho cô.
Cẩm Anh xem qua, chỉnh sửa vài ý cho mạch lạc rồi dặn cô nàng.
[Tớ tính trước thế này, bọn mình học cả phần của nhau để nếu có gì xảy ra thì còn biết đường giải quyết được không?]
Cẩm Anh đã nghĩ ngợi rất lâu trước khi gửi tin nhắn kia.
Xin lỗi cậu, là tớ vẫn chưa thể bước ra khỏi vỏ bọc của bản thân, là tớ hèn nhát.
[Ừm được thôi.] Hải Yến vui vẻ đồng ý mà không suy tư nhiều.
Hôm nay chính là ngày quyết định của bọn họ, Cẩm Anh ngồi sau xe Hải Yến cầm giấy A0 mang đến lớp.
Giờ ra chơi trước tiết Công Dân cô dùng nam châm gắn chúng lên bảng kèm với tranh, tổng thể trông cực kì đẹp mắt, chỉ tiếc là...!có lẽ cô sẽ không có cơ hội dùng đến chúng.
"Tự nhiên tớ thấy đau đầu quá."
Hải Yến nghe vậy thì sốt sắng: "Hay cậu xuống phòng y tế đi, nếu tiết này không thuyết trình được thì để tớ lo, dù sao tớ cũng học thuộc cả phần của cậu rồi."
Cô nàng vừa dẫn cô xuống vừa phàn nàn: "Đã bảo cậu rồi học vừa phải thôi, quan tâm đ ến sức khoẻ tí chứ!"
Cẩm Anh được quan tâm lòng càng thêm trĩu nặng, cảm thấy có lỗi quá đi! Sau khi đưa cô đến cửa phòng y tế thì Hải Yến cũng phải lên lớp ngay vì chuông báo vào học vang lên rồi.
Cô uể oải chào chị y tá một tiếng rồi nói rằng mình bị đau đầu.
Chị y tá gặp cô liền nhận ra ngay.
Ồ, không phải cô bé hôm nọ đây sao? Đau đầu ư, không phải dấu hiệu mang thai là mệt mỏi đau nhức à?
"Em cứ nằm giường bên đó đi chờ chị chút."
Cẩm Anh rất muốn nói là, thực ra đêm qua em thức hơi muộn nên giờ mệt mỏi chút thôi chứ em vẫn bình thường.
Vài phút sau chị ấy mang cho cô một cái que nhỏ hình chữ nhật, Cẩm Anh ngơ ngác hỏi.
"Đây là gì vậy ạ?"
"Que thử thai đó em."
"..." Xin hỏi