Đề thi Văn lần này vào đoạn trích Trao Duyên của Nguyễn Du, Nhật An xoay bút một hồi mà vẫn không biết nên phân tích như thế nào.
May thay chiều nay không phải cô giáo lúc sáng coi nên cũng dễ thở hơn.
Cẩm Anh vẫn đang viết hăng say, vừa viết vừa lo xem Linh Chi có làm gì cô nữa không, điều quan trọng nhất lúc này là viết càng nhanh càng tốt.
Không hiểu sao lần này cô ta không gây sự với cô nữa, Cẩm Anh hoàn thành xong bài một cách nhẹ nhõm.
Nhật An thì trái ngược nhưng cậu không quan tâm cho lắm.
Tan học Cẩm Anh đang đứng đợi Hải Yến trước cổng trường thì đột nhiên bị một đám người lạ mặt chặn đường.
Lại là cô chủ quan rồi, phải không được lơ là cảnh giác với cô ta mới đúng.
Linh Chi cầm đầu nói: "Cần cưng đi theo chị đây chút, biết điều vào."
Ngữ khí ép buộc rõ như ban ngày.
Cô ta hếch cằm chỉ đám người phía sau mình, toàn là những tên cao to lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, chắc hẳn phải đi tập gym mỗi ngày mới được như thế.
Bọn họ kéo cô đến một nơi vắng bóng người qua kẻ lại hơn.
Một tên trong số đó nhìn Cẩm Anh thốt lên: "Ồ, không phải yêu tinh xấu xí hồi mầm non đây sao?"
Linh Chi nghe vậy liếc cô từ đầu đến cuối: "Mày nói tao mới nhớ ra đấy, yêu tinh dậy thì thành công quá đến tao cũng không nhận ra.
Dù gì đi chăng nữa thì vẫn là yêu tinh xấu xí thôi."
Cẩm Anh không biểu cảm nhìn bọn họ, hồi xưa chính cô ta là người đầu têu ra trò này, đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào quên.
"Tôi phải chờ bạn tôi rồi, có gì thì chúng ta giải quyết nhanh gọn."
Linh Chi khinh bỉ nói: "Cưng cứ từ từ, sao phải vội, còn nhiều chuyện cũ ôn lại lắm."
Dường như sau khi phát hiện ra cô là bạn cũ hồi nhỏ của cô ta thì Linh Chi hào hứng hơn hẳn.
Cẩm Anh nghĩ cô không thể lôi Hải Yến vào vụ này được bèn lên tiếng: "Vậy để tôi gọi cho cậu ấy bảo cậu ấy về trước đã."
Có rất nhiều học sinh đi qua nhìn thấy cảnh này nhưng chỉ phớt lờ, họ đều không muốn rước hoạ vào thân.
"Được thôi, chúng mày nhìn xem nó có báo cảnh sát hay không."
Giọng Hải Yến lộ rõ sự lo lắng, Cẩm Anh trấn an cô nàng: "Tớ có việc nên về sau chút thôi, không sao đâu hôm nay tớ dặn mẹ đón ở sau trường rồi, nhờ cậu một chuyện là đến tiệm may X lấy hộ tớ cái áo len có bông hoa nhỏ trước ngực í..."
Linh Chi đứng trước mặt đã bắt đầu nản, càm ràm: "Lâu vậy, có nhanh lên không hả?"
"...Cảm ơn cậu trước nha." Nói xong câu đó Cẩm Anh cúp máy.
Cô ta nhếch môi, trò hay sắp bắt đầu rồi đây.
Trong khi đó Hải Yến hoảng loạn phân tích, trước giờ tác phong của Cẩm Anh luôn là nhanh gọn lẹ, nói nhiều như vậy chắc chắn đang xảy ra chuyện rồi.
Lại nghĩ tới trưa ngày, không loại trừ khả năng Linh Chi đem đồng bọn đến trả thù bởi có giọng nữ lọt vào trong điện thoại, Hải Yến cũng không rõ giọng đó là của ai.
Hải Yến thầm nghĩ, Cẩm Anh còn để lộ chi tiết áo len có bông hoa nhỏ trước ngực, nhưng đó là áo của cô mà, trời này cũng chưa lạnh hẳn để mặc áo len nữa.
Bấy giờ Hải Yến chỉ nghĩ tới duy nhất một người để giúp đỡ, còn ai khác ngoài Nhật An.
Cô nàng để xe