Trong giờ học đầu óc cô cứ như trên mây.
Giáo viên Toán bắt gặp cô đang nhìn xa xăm xoay bút thì hỏi: "Cẩm Anh, đáp án câu hỏi trên bảng là gì?"
Cô ngơ ngác đứng dậy trả lời trong vô thức: "Bằng 1-2sin^2a ạ."
"Được rồi ngồi xuống, chú ý bài hơn nhé."
Ra chơi Hải Yến liên tục hỏi thăm cô: "Cậu ổn không vậy? Có chuyện gì thì tâm sự với tớ, đừng giấu trong lòng."
Đáp lại cô nàng chỉ là giọng ngái ngủ: "Không có gì đâu."
Nói xong Cẩm Anh lập tức kê tay gục xuống bàn ngủ.
Minh Đức nhìn cả lớp hầu như ai cũng gục ngã sau tiết Toán nên vô cùng tự tin dang tay hô: "Thiên hạ này là của trẫm."
Dường như ngồi bàn cuối chưa đủ sức thuyết phục, cậu chàng còn lên hẳn bục giảng hét lớn: "Giang sơn này là..."
Đang nói dở bỗng thầy Công Nghệ bước vào, ai đó ba chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi nhưng đã quá muộn.
"Bạn học sinh kia đứng đấy, cậu vừa hô cái gì hô lại cho tôi xem."
Quảng cáo nói trong tình huống khó khăn như này chỉ cần nở một nụ cười tự tin, nhưng nụ cười của Minh Đức thì hết sức khó coi.
Cậu ta chậm rãi quay người.
"Em nói giang sơn này là của thầy ạ."
"Thế nãy cậu đứng trên giang sơn của tôi làm gì?" Giang sơn của thầy chính là cái bục giảng.
Cả lớp bắt đầu nín cười, không ai muốn bị thầy phạt.
"Dạ...!em là thái giám phò tá thầy ạ." Anh chàng còn chẳng dám ngước lên nhìn.
Thầy Công Nghệ vuốt cằm: "Vậy thái giám xuống phòng giáo viên lấy giúp trẫm quyển sách giáo khoa trẫm để quên."
Thôi đã diễn thì diễn cho trót, Minh Đức chắp tay y như trong phim cung đấu: "Thần tuân lệnh."
Ngay cả thầy cũng không nhịn được cười, học sinh trong lớp bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm thể hiện cảm xúc tự do hơn.
Từ đó Minh Đức có biệt danh "thái giám", không chỉ thầy Công Nghệ mà hầu hết giáo viên đều gọi cậu bằng biệt danh này mỗi khi muốn sai cậu đi chạy vặt việc nọ việc kia.
Gia Bảo lắc đầu vỗ vai thằng bạn chí cốt: "Khổ chú, lúc tịnh thân có đau lắm không?"
Cu li Minh Đức nhìn Gia Bảo một cách nghiêm túc trong vài giây rồi bắt đầu dựa vào người cậu ta giả vờ khóc sướt mướt: "Đau lắm chứ, lúc đó sao chàng không ở gần an ủi ta, ta nhớ chàng lắm..."
Anh chàng ôm chặt, người bám dính lấy Gia Bảo khiến cậu ta muốn đẩy ra cũng không được.
Vở kịch sến súa của hai người dường như không ảnh hưởng đến Cẩm Anh và Nhật An cho lắm.
Cuối cùng Gia Bảo chịu thua giơ hai tay đầu hàng: "Đình chiến, à nãy giờ mày có để ý lớp ồn ào như thế mà hai người kia vẫn ngủ say được không?"
Minh Đức hết nhìn Nhật An lại nhìn sang Cẩm Anh: "Để tao kể mày nghe, đây chính là dấu hiệu của tình yêu, chắc đang mơ thấy nhau đấy."
"Cẩn thận ăn nói." Chưa dứt lời một bạt tai đã hạ cánh trúng cái mỏ hỗn của Minh Đức, anh chàng xuýt xoa một hồi: "Ra tay ác độc thế, nhan sắc này có giá trị lắm đấy."
Nhật An mơ ngủ tay chống cằm lẩm bẩm: "Mày là thái giám, cần nhan sắc để làm gì?"
Ai đó chỉ