Sau ngày hội thể thao đám học sinh trở về guồng quay bài vở.
Trường Tây Hạ nổi bật với đặc điểm như này, những lớp đầu có thành tích vô cùng tốt nhưng càng những lớp về sau càng kém dần.
Thông thường học sinh giỏi cứ học còn học sinh dốt cứ chơi, ai làm việc người nấy.
Nhật An đang bận rộn với đống đề đội tuyển, không chỉ cậu mà cả lớp 11A1 đều trong tình trạng như vậy.
Cẩm Anh ngồi bên cạnh cậu cũng chăm chú chẳng kém.
"Nhật An, nếu cậu rảnh thì có thể giảng bài này giúp tớ được không?"
Sẽ luôn có những con người như thế, khi bạn cho ai một cái gì họ lại muốn nhận được nhiều hơn từ bạn.
Nhật An vô thức ngẩng đầu, thì ra là cô bạn hôm nọ.
Khác hẳn lần trước, hôm nay thiếu niên khẽ từ chối: "Tớ đang bận rồi, cậu đợi ra chơi tiết sau nhé."
Kết thúc câu không phải được không, cậu còn chẳng cho đối phương cơ hội lựa chọn.
Thảo Nguyên tuy không phục nhưng vẫn ngậm ngùi về chỗ.
Đúng là ra chơi cậu giữ lời giảng bài cho cô ấy.
Giờ ăn trưa Cẩm Anh thấy Nhật An xuống canteen thì vội vã thu sách vở chạy theo cậu, vừa chạy vừa gọi: "Nhật An, đợi tớ với."
Nam sinh nghe tiếng cô nên dừng lại, cô chạy đến nhưng phanh chân không kịp, đầu đâm sầm vào lưng cậu.
Nhật An không nhịn được cười trêu cô: "Dạo này cậu học hành nhiều quá nên não ngừng hoạt động rồi à?"
Cẩm Anh xoa xoa đầu, mắt oán trách nhìn Nhật An như muốn hỏi sao lưng cậu cứng vậy?
"Tớ định đãi cậu đi ăn mà."
Khoé miệng cậu khẽ nhếch: "Vậy đi thôi." Hoàn toàn phớt lờ chuyện vừa mới xảy ra.
Thấy Cẩm Anh còn ngơ ngác cậu nhìn cô: "Sao vậy? Cậu có cần thuốc bổ não không?"
Thiếu nữ hít một hơi thật sâu tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, cậu mới cần thuốc bổ não ấy, tức chết cô mất.
Tiếp xúc lâu ngày với thiếu niên côn đồ cô mới phát hiện ra Nhật An không chỉ bất cần đời mà từng lời cậu nói ra đều gây lực sát thương rất lớn.
Nói thẳng ra thì mặt Nhật An cực kỳ gợi đòn.
Cẩm Anh tự nhận mình là người không chấp nhặt, cô không thèm nhìn cậu, tự mình đi xuống canteen.
Nhật An trông vậy lẽo đẽo theo sau, nghĩ thầm con gái thật khó hiểu.
Sau khi yên vị tại bàn Cẩm Anh nhận ra hôm nay trống vắng lạ thường: "Cậu biết ba người kia đi đâu không?"
"Chắc là bị giáo viên giữ lại làm việc vặt đấy."
Hai ông tướng Gia Bảo và Minh Đức bị giáo viên gọi đến phân loại bài kiểm tra tới giờ chưa xong.
Hải Yến thì mải miết viết văn, đang có hứng viết nên cô nàng không dừng lại được.
Cẩm Anh gọi một bàn đầy đồ ăn: "Toàn món tủ trường mình đấy, tớ phải đặt sớm mới có, sườn xào chua ngọt, cá sốt cà chua..."
Nhật An ngắt lời cô: "Được được, cậu mau ăn đi, tớ đói lắm rồi."
Thiếu niên vui vẻ đụng đũa, gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.
Vị chua ngọt xen lẫn cay cay hòa quyện vào nhau, lâu lắm cậu mới ăn lại món này.
Trong khi đó Cẩm Anh chăm chú nhìn cậu, mặt nghệt ra như đang suy nghĩ điều gì.
Nhật An hơi mất tự nhiên: "Cậu nhìn tớ làm gì vậy? Gần đây học tập căng thẳng lắm đó, cậu