Tô Ánh Nguyệt đối với cánh cửa lạnh như băng, nhíu mày.
“Qúy Ngân”
Cô nâng tay gõ cửa: “Tớ còn chưa vào mà”
“Em không vào được đâu”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Tần Mộ Ngôn.
Lúc này, hai tay anh đang khoanh trước ngực, ưu nhã lại hờ hững dựa vào bên cửa nhìn cô.
Ánh sáng trong ánh mắt anh, giống hệt như tối qua khi anh lừa cô vậy.
Tô Ánh Nguyệt có chút sợ.
Tô Ánh Nguyệt nuốt nước bọt, lại nâng tay gõ cửa: “Phúc Qúy Ngân, cậu mở cửa ra đi”
“Ánh Nguyệt”
Bên trong truyền đến giọng nói của Phúc Qúy Ngân: “Ánh Nguyệt, cậu đến chỗ của cậu ba Tần đi.
”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
“Bà Tần”
Người đàn ông chậm rãi tiến đến, từng bước một ép sát vào Tô Ánh Nguyệt: “Vội vàng muốn trở về như vậy, là không muốn ở cùng tôi sao?”
Tất nhiên cô không muốn rồi.
Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không dám nói ra ngoài.
“Em không có ý đó.
”
“Vậy là ý gì?”
Anh đẩy cô tựa vào tường hành làng, đôi môi móng cười như không cười: “Chán ghét?”
Tô Ánh Nguyệt: “.
.
”
Gương mặt cô lập tức trở thành lò lửa.
Cô cúi thấp đầu, không dám đối mặt với anh: “Tần Mộ Ngôn, đây là hành lang”
Người đàn ông cong môi: “Nhắc nhở rất kịp lúc”.
Nói xong, cánh tay dài của anh giơ ta, trực tiếp bế ngang cô lên.
Cơ thể đột nhiên mất trọng lượng, Tô Ánh Nguyệt hô lên một tiếng, cả người rơi vào vòng ôm ấm áp của Tần Mộ Ngôn.
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt ngồi trên xe trở về thành phố Dung Hưng, cả người giống như con cá muối dựa vào lưng ghế sau, xương cốt đều rã rời.
Mà Tần Mộ Ngôn ngồi bên cạnh cô vẫn tràn đầy tinh thần nhìn điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt vừa muốn ngủ, điện thoại của cô vang lên.
Cô nhíu mày, cầm