“Ừ.
”
Tần Mộ Ngôn ưu nhã đặt cốc rượu xuống: “Vừa rồi anh ta ngồi bên cạnh em, chắc cũng có mục đích”
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi lạnh đi.
Cô còn cho rằng Vương Khải thật sự muốn xin lỗi mình.
Nhìn thấy vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt, môi Tần Mộ Ngôn hơi cong lên: “Sau này cách xa anh ta ra một chút”
“Không có ai vô duyên vô cớ giúp một người khác đầu”
“Ừ.
”
Tô Ánh Nguyệt dùng sức gật đầu.
Có lẽ cô thật sự quá đơn thuần rồi.
Cô thật sự không ngờ Vương Khải đến đây, còn có một tầng tâm tự như vậy.
Có điều…
Người phụ nữ quay đầu nhìn Tần Mộ Ngôn: “Nếu như đã không có người nào vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác, vậy anh thì sao?”
“Vậy anh thì sao? Sao anh lại giúp em?”
Mặc dù tối nay cô cũng có kế hoạch của riêng mình, nhưng nếu như không có sự giúp đỡ của Tần Mộ Ngôn, mọi chuyện có lẽ cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
“Tôi giúp em, cần phải có lý do sao?”
Tần Mộ Ngôn quay đầu, đôi mắt đen như ngọc thạch nhàn nhạt nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Em là vợ tôi”
“Lý do này đã đủ chưa?”
Tô Ánh Nguyệt khựng lại, mặt đỏ bừng.
Một lúc sau, cô cẩn thận giơ tay ra, nhẹ nhàng móc vào ngón tay anh.
“Cảm ơn chồng.
”
Làn da của người phụ nữ vừa mát mẻ vừa mềm mại, cảm giác mịn màng này giống như một hòn đá ném vào trong mặt hồ Tần Mộ Ngôn vốn dĩ đang tĩnh lặng vậy, nổi lên từng gợn sóng.
Mà câu nói “cảm ơn chồng” cuối cùng của cô, khiến cho những tâm tư vốn dĩ đang bình ổn trong Tần Mộ Ngôn hoàn toàn rối tung lên.
Người đàn ông đã không còn hứng thú xem lễ trao giải dưới tầng nữa rồi.
Anh đứng lên, lạnh mặt nói: “Về nhà”
“Bây giờ về nhà sao?”
Tô Ánh Nguyệt có chút hoang mang: “Không đợi kết thúc sao?”
“Không đợi nữa”
Người đàn ông kìm nén những suy nghĩ đang trào dâng, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt đi đôi giày cao gót pha lê, đi rất chậm,