Phóng viên quay lại được cảnh Vương Khải dịu dàng như thế.
Tô Ánh Nguyệt kéo tay Phúc Quý Ngân, muốn nhanh chóng đến bãi đỗ xe.
Nhưng cô vừa bước ra khỏi xưởng phim thà đã thấy chiếc xe Maserati đỗ ở bên đường.
Cửa sau xe Maserati đen hạ xuống thấp, từ góc độ của cô mơ hồ có thể nhìn thấy góc mặt của người đàn ông đang làm việc.
Anh lại đến đón cô rồi!
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang bối rối với Vương Khải bỗng vui vẻ trở lại!
Mắt cô tràn ngập niềm vui, quay sang nói với Vương Khải: “Anh Vương, tôi nên đi thôi.
”
“Người nhà của tôi đến đón tôi rồi”
Vương Khải khẽ nhíu mày, khi nhìn chiếc xe
Maserati đen, anh ta càng lạnh lùng hơn.
Nhưng anh ta vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Đi đi”
“Cảm ơn anh Vương!”
Người phụ nữ đeo balo nhanh chóng chạy đi.
Cô chạy đưa được bao lâu thì bỗng dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Phúc Quý Ngân vẫn còn đang đỏ mặt, đứng cách Vương Khải không xa: “Làm phiền anh Kỷ đưa bạn thân tôi về nhà!”
Vương Khải nhướn mày, gật đầu: “Thuận buồm xuôi gió”
“Cảm ơn!”
Người phụ nữ lớn tiếng nói hai từ này rồi trực tiếp lên xe.
Chiếc xe Maserati đen dần dần rơi đi trong tầm mắt của mọi người.
Vương Khải đứng giữa phóng viên, nhìn vào chiếc xe càng ngày càng đi xe kia, sắc mặt anh ta dần trầm xuống.
Trong mắt cô dường như chỉ có mình chồng cô.
Khi chiếc xe kia xuất hiện, cả người cô như có linh hồn sáng rực.
Anh ta cứ nhìn chiếc xe đó cho đến khi biến thành một dấu chấm đen mới thu lại ánh nhìn.
Mấy phóng viên đều đã đi rồi, chỉ còn Phúc Quý Ngân trên mắt viết đầy chữ hâm mộ ở đây.
Anh ta nhớ ra Tô Ánh Nguyệt vừa mới nhờ anh đưa cô bạn thân này về.
Người đàn