Bệnh viện trung tâm thành phố Dung Hưng.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở trên ghế, lo lắng nhìn mấy người chuyên gia ở trước mặt.
“Ánh Nguyệt, cô không cần lo lắng”
Nói xong, Bạch Hạo Nam hết ức ân cần nhìn khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt: “Cô nhìn xem, nhiều chuyên gia như vậy xem bệnh cho cô, cô nhất định phải thả lỏng”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô im lặng nhìn lướt qua mấy vị bác sĩ có đức độ và danh vọng cao ở trước mặt.
Bạch Hạo Nam không giới thiệu thân phận của bọn họ còn tốt, anh ta vừa giới thiệu thì… Tô Ánh Nguyệt càng lo lắng hơn.
Cô nhấp nháy môi, giọng nói cũng lo lắng đến mức run lên: “Chào các vị chuyên gia”
“Chào cô.”
Ông cụ cầm đầu đẩy mắt kính một cái rồi nói: “Chúng ta bắt đầu đi”
Tô Ánh Nguyệt thở sâu một hơi: “Tốt”
Cô còn tưởng rằng, các chuyên gia sẽ hỏi cô rất nhiều vấn đề sắc bén trong lần xem bệnh này.
Thế nhưng mà thái độ của các chuyên gia này rất êm dịu.
Bọn họ chỉ hỏi thăm chỉ tiết về sinh hoạt hàng ngày của Tô Ánh Nguyệt, hỏi cô về các vấn đề như thế giới, gia đình, tình yêu, thân tình, sự nghiệp và kế hoạch.
Lúc mới bắt đầu thì Tô Ánh Nguyệt còn rất lo lắng, nhưng càng ngày cô càng trở nên buông lỏng hơn, cũng trò chuyện rất vui sướng với các chuyên gia.
Cuối cùng, người bác sĩ trẻ tên Hàn Thanh Vân kia nhìn xem khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt, hỏi cô một vấn đề rất sắc bén”
“Chuyện cô hối hận nhất trong cuộc đời chính là chuyện mà cô không nên làm vì bạn trai cũ của cô, đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt cẩn môi, gật đầu.
“Cái chuyện không nên làm này, cô có thể nói kỹ càng hơn một chút hay không?”
“Rốt cuộc là chuyện gì mà cô cảm thấy không nên làm, cô hối hận ở