Tân Mộ Ngôn ôm chặt Tô Ánh Nguyệt trong tay lại.
Anh nói với giọng trầm thấp và run rẩy lên: “Em nói cái gì?”
*Con của em còn sống’ Tô Ánh Nguyệt thấp giọng.
Người ở chỗ này nhiều lắm.
Có đạo diễn, có chụp ảnh, còn có rất nhiều nhân viên công tác trong đoàn làm phim.
Cô không có cách nào nói to những điều này với Tân Mộ Ngôn, chỉ có thể ghé vào lỗ tai của anh rồi nhẹ giọng nhắc nhở.
Nhưng cho dù là dạng này, người bên ngoài xem cử động của hai người đều nghĩ răng bọn họ thân mật quá mức.
Lâm đ*o cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Bạch Tuấn Kiên: “Trợ lý Bạch, cậu có phải nên đi… Nhắc nhở anh Tân một chút hay không?”
Mặc dù Lâm đ*o biết rằng quan hệ giữa Tân Mộ Ngôn và vị diễn viên nhỏ Tô Ánh Nguyệt này rất không tầm thường.
Nhưng mà dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, hai người kia cứ ân ái ôm cùng một chỗ như vậy, nói thế nào cũng không ổn lắm.
“Ánh Nguyệt là nhân vật công chúng, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài.
Bạch Tuấn Kiên nhàn nhạt nhìn Lâm đ*o: “Vậy ông phải khống chế tốt, không để truyền ra ngoài.”
Lâm đ*o: ‘…
“Đầu đóng máy quay phim lại cho tôi.”
“Không ai được phép tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.
Một khi tiết lộ ra ngoài, anh Tân sẽ không tha cho các người.”
Lời nói này của ông ta để cho mọi người ở đây đều nơm nớp lo sợ, lật đật tắt camera đi, thậm chí ngay cả điện thoại đều tắt đi.
Âm thanh phía xa truyền tới để cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy xấu hổ, cô trốn từ trong ngực Tân Mộ Ngôn ra.
Cô móm môi, cẩn thận đi từ trên giường xuống, liếc mắt nhìn Lâm đ*o: “Lâm đ*o, kỳ thực tôi không có quan hệ gì”
“Nếu như mọi người muốn truyền ra ngoài không thể”
“Bởi vì Tân Mộ Ngôn là chồng của tôi.”
Câu nói này giống như là tiếng sét đánh ngang bên tai của Lâm đ*o vậy.
*Tân Mộ Ngôn là chồng của Tô Ánh Nguyệt?”
“Làm sao có thể được chứ?”
Nhưng mà ông ta nghĩ lại, hình như chỉ có dạng này mới có thể giải thích rõ ràng.
Dù sao Tân Mộ Ngôn chưa bao giờ lộ diện trước mặt người dân, nhưng mà sau