Lạc Hân là một người cô gái có lòng tự trọng rất mạnh, chuyện tối hôm nay, cho dù có thế nào đi nữa thì nó đều sẽ lưu lại ám ảnh về sau.
Trải qua chuyện đêm nay, thậm chí Lạc Hân còn có cảm giác rằng cô ấy sẽ không thể tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác.
Tất nhiên mọi chuyện của Lạc Hân đều do Tần Nam Phong mà ra, vậy thì anh ta phải phụ trách với Lạc Hân
Lạc Hân không có hạnh phúc, Tân Nam Phong cho cô.
.
truyện teen hay
Hạnh phúc của anh ta…
Dù sao thì anh ta cũng đã sớm không có hạnh phúc.
“Tôi còn một vấn đề nữa”
Tô Ánh Nguyệt nhấp nhấp môi, cô ngồi xuống ghế bên cạnh Tận Nam Phong rồi nói: “Cậu thật sự không thích Lạc Hân sao?”
Có thể khẳng định.
Trước đó khi cô tiếp xúc với Tần Nam Phong, mỗi khi anh ta nhắc tới Lạc Hân, trong ánh mắt của anh ta đều mang theo ý cười.
Ánh mắt và thói quen là thứ không lừa người khác được.
Quen thuộc không lừa được người.
“Không thích.”
Tân Nam Phong lạnh lùng trả lời cô: “Tôi đã có người trong lòng rồi.”
Tô Ánh Nguyệt cắn môi.
Cô không nghĩ rằng Tân Nam Phong sẽ phủ nhận câu hỏi của cô một cách khẳng định như vậy.
Sau một lát, Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, cố gắng nói chậm lời nói: “Nếu như cậu đã không thích Lạc Hân, coi như cậu có cưới cô ấy, cô ấy cũng sẽ không vui vẻ gì.”
“Mà cậu cũng sẽ không hạnh phúc”
Tân Nam Phong cười lạnh một tiếng, ngẩng lên đôi mắt sâu không thấy đấy kia nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Thế còn cô, thím nhỏ.”
“Thời điểm thím gả cho chú nhỏ của cháu, thím nhỏ có ưa thích chú nhỏ sao? Chú nhỏ có ưa thích thím sao?”
“Nếu như cháu không có nhớ lầm, thời điểm thím gả cho chú nhỏ của cháu, hai người còn không có chính thức gặp mặt qua, thím nhỏ vẫn còn đang khổ sở đau lòng vì bạn trai cũ của thím”.
“Bây giờ thím cảm thấy hạnh phúc sao?”
Câu hỏi này của Tần Nam Phong quá sắc bén, Tô Ánh Nguyệt lúc này không biết nên trả lời thế nào.
Sau một lát, Tô Ánh Nguyệt thở dài: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu.”
Mỗi người đều có cuộc sống của bản thân, Tô Ánh Nguyệt cũng không có hiểu được quá khứ của bọn họ, cho nên cô cũng không nên làm phiền cuộc sống của bọn họ.
Nhưng mà Tô Ánh Nguyệt có thể làm được chuyện cô có thể làm.
Cô thở dài một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hành lang ngoài cửa, Tần Mộ Ngôn đang gọi điện thoại.
“Được rồi, tốt”
Thấy Tô Ánh Nguyệt đi ra, Tần Mộ Ngôn cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Diệp Thiên Văn đã đi ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài rồi sao?”
“Ừ, cô ấy nói