“Dẫu sao người Tô Huyền Anh hãm hại cũng không phải là vợ tôi, tôi cũng không tiện nhúng tay vào mà quản.
Nhưng nếu như ông đập vỡ ngọc bội thì tôi có lý do hoàn hảo để ra tay với Tô Huyền Anh rồi.”
Tô Tuấn Thành: “…”
Ông ta nhìn miếng ngọc trước mặt hệt như nhìn một hòn than nóng phỏng tay.
Rõ ràng nửa giờ trước, lúc ông ta tìm được khối ngọc bội này, giống như là tìm được rơm rạ cứu mạng!
Nhưng bây giờ, ông ta lại không thể dùng khối ngọc bội này làm gì Tô Ánh Nguyệt được.
Không bảo vệ được Tô Huyền Anh, cũng không thể làm cho Tô Huyền Anh được sống tốt một chút, thậm chí còn không thể vứt cũng chẳng thể đập bể!
Hóa ra… Đây chính là cái giá cho việc chọc giận Tần Mộ Ngôn sao?
Rõ ràng trong tay ông ta có được món đồ mà Tô Ánh Nguyệt quan tâm nhất thế nhưng lại chẳng làm được cái tích sự gì!
Hồi lâu, Tô Tuấn Thành thở ra một hơi dài: “Cái đó, Tần lão Tam, bây giờ tôi có thể làm gì đây?”
“Cái cái thứ trong tay ông đi, đợi đến thời điểm mấu chốt, có khi ông sẽ có được thứ mà ông muốn.”
“Nhưng phải nhớ kỹ, ông không xứng nói điều kiện cùng với tôi.”
Nói xong, anh cũng không chờ Tô Tuấn Thành đáp lại mà thẳng thừng cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt trợn mắt hốc mồm.
Người đàn ông nhét điện thoại di động vào trở lại trong tay cô, bên mép nhấc lên thành một nụ cười: “Nhìn ngốc ra rồi.”
“Ừ.”
Tô Ánh Nguyệt nặng nề gật đầu một cái, cô đúng thực là nhìn đến phát ngốc.
Có lẽ là bởi vì Tần Mộ Ngôn ở trước mặt cô vẫn luôn dịu dàng, cô chưa từng thấy qua một mặt cương quyết lạnh nhạt của anh như vậy.
Cuộc điện thoại mới vừa rồi, rõ ràng là Tô Tuấn Thành gọi tới uy hiếp cô, cuối cùng, biến thành Tân Mộ Ngôn một mình một phe nghiền nát Tô Tuấn Thành.
Cô trừ việc nói một tiếng lợi hại ra, còn có thể làm gì?
“Về đi.”
Thấy cô vẫn ngơ ngác, Tần Mộ Ngôn bất đắc dĩ giơ tay lên xoa xoa đầu cô, kéo tay cô vào thang máy: “Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu một cái mạnh, theo anh rời đi.
Trên đường trở về, cô ngồi ở băng ghế sau xe, luôn không nhịn được mà dùng khỏe mắt len lén nhìn anh.
Anh đang nhắm