“Tôi không điên”
Tân Nam Phong nghiêm túc nhìn Trình Lộ, cũng nghiêm túc nhìn từng người có mặt: ‘Hôm nay là tôi đã làm phiên chú nhỏ để mọi người tụ họp”
“Tôi muốn nói với mọi người tôi muốn kết hôn với Lạc Hân.”
Thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trước mặt mọi người, giọng nói lãnh đạm có lực vang lên: “Ngày hôm qua Lạc Hân gặp tai nạn, hiện †ại vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.”
“Bác sĩ nói rằng hôm nay cô ấy có thể tỉnh dậy, hoặc có thể cả đời sẽ không tỉnh lại.”
“Cô ấy vì tôi mà gặp chuyện.
Người đàn ông mà cô ấy thích nhất cũng là tôi.”
“Vì vậy tôi muốn cưới cô ấy, bất kế cô ấy có tỉnh lại hay không, đời này, tôi muốn cưới cô ấy làm vợ.”
“Mẹ không đồng ý!”
Trình Lộ dựng mày liễu: “Cưới một con hát cũng thôi đi, lại còn là một người hôn mê không biết khi nào mới tỉnh lại?”
“Tân Nam Phong, con muốn làm mẹ tức chết đúng không!”
Tân Kiến An ở một bên cũng tỏ vẻ không vui: “Nam Phong, cho dù cô gái này gặp tai nạn là do con, nhưng con cũng không nhất định phải cưới cô ấy về nhà, đúng không?”
“Bố mẹ hy vọng con có thể kết hôn, nhưng cũng hy vọng con có thể tìm một người bình thường để kết hôn!”
Tân Nam Phong quay đầu liếc nhìn ông cụ Tân: “Ông nội thì sao?”
Ông cụ ho khẽ một tiếng: “Ông…ông cũng không quá đồng ý”
Nói xong, ông ấy bất giác nhìn về phía Tân Mộ Ngôn: “Con sớm đã biết rồi?”
Tân Mộ Ngôn gật đầu: “Con ủng hộ nó.”
“Cậu đương nhiên là ủng hộ nói”
Trình Lộ đột nhiên nổi giận: “Sau khi anh hai của cậu nhập ngũ trở về vẫn luôn không muốn kế thừa tài sản của gia đình.”
“Cả gia sản của nhà họ Tần, ngoại trừ chúng tôi ra, chỉ có cậu có thể thừa kết”
“Đương nhiên là cậu hy vọng Nam Phong lấy một người phụ nữ như vậy, tốt nhất là cả đời này không nên tỉnh lại!”
“Đến lúc đó, sẽ không có ai tranh đoạt tài sản với cậu và con trai của cậu, sau này toàn bộ nhà họ Tân sẽ là của cậu!”
Trình Lộ