Sau khi một nhà ba người Tân Kiến An rời đi, ông cụ Tân đổi một tư thế thoải mái dựa vào ghế sô pha: ‘Ài, cuối cùng cũng xong việc.”
Loại chuyện này, người lớn như ông thật sự rất khó để mở miệng.
Tân Mộ Diệp nhún vai, ngẩng đầu nhìn Tân Mộ Ngôn: “Cậu thật sự cho răng Nam Phong làm đúng?”
“Không có gì là đúng hay không đúng, nếu nó đã muốn, vậy tại sao lại không giúp?”
Anh nói xong, khóe môi cong lên mang theo chút lạnh lùng: “Chẳng lẽ mỗi lần anh hai giúp Diệp Thiên Văn đều là vì Diệp Thiên Văn làm đúng hay sao?”
Lời nói của người đàn ông khiến nụ cười trên mặt Tân Mộ Diệp lập tức biến mất.
Một lúc sau, anh ta cúi đầu cười khổ một tiếng: “Cũng đúng”
“Nếu đã là chuyện người mình thích làm, làm gì có đúng hay sai, miễn là cô ấy vui vẻ là được.”
Nói xong, anh ta nhìn Tô Ánh Nguyệt đầy ẩn ý: “Em dâu, em thấy thế nào?”
Tô Ánh Nguyệt hoang mang gật đầu: “Đúng…đúng vậy đi.”
Cô không biết tại sao, anh hai Tân này luôn cố ý hay vô ý nhìn chăm chăm cô.
Ánh mắt đó không giống như thích mà giống càng giống như soi mói.
Như thể cô đã phạm phải tội gì đó khiến cô rất khó chịu.
Có lẽ là nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt mất tự nhiên, Tỉnh Vân ở bên cạnh chậm rãi đi tới: “Mẹ, con đói bụng.”
Nghe thấy đứa cháu ngoan của mình đói bụng, ông cụ Tần vội vàng dặn người hầu chuẩn bị bữa trưa.
“Không cần đâu ạ”
Tỉnh Thiên mỉm cười chớp mắt với ông cụ: “Anh trai là đang thèm ăn.”
“Anh ấy muốn mẹ dân đi ăn đồ ngọt!”
Nghe thấy hai từ “đồ ngọt”, thân hình Tinh Vân hơi cứng lại.
Cậu bé không thích ăn đồ ngọt!
Người thích ăn đồ ngọt rõ ràng là tên nhóc Tỉnh Thiên đáng ghét kia!
Nhưng cậu bé