Ở phía sau, ông cụ nhà họ Tân đầu đầy tóc bạc, trong tay còn đang cầm một quân cờ của Tân Mộ Ngôn chưa kịp buông, vừa vặn bị bắt gặp.
Ông cụ ngượng ngùng mà nhìn Tân Mộ Ngôn cười cười: “Bố thấy quân cờ này của con … hình như là bị dính bẩn”
Tân Mộ Ngôn bị hành động trẻ con của ông làm cho bật cười.
Anh đi qua, cầm lấy chiếc áo khoác đặt bên cạnh bàn cờ, khoác vào khuỷu tay rồi nói: “Nếu quân cờ bị bẩn rồi, bố bảo người giúp việc lau sạch sẽ đi.
Con còn có việc, phải đi trước”
Trên mặt ông cụ nhà họ Tân xẹt qua một tia đáng thương: “Không phải con nói chiều nay không có gì sao?”
“Buổi chiều đúng là không có việc” Động tác của anh vừa nhãn hặn vừa thanh thoát, cài nút tay áo sơ mi: “Nhưng con dâu của bố muốn con về sớm”
“Cho nên con đành để mặc bố của con ở đây một mình phải không?”
“Vâng!”
Anh dường như không hề để ý đến vẻ tội nghiệp của bố, thậm chí còn sẵn sàng rải muối lên vết thương: “Bố đã làm bố của con 28 năm rồi, cô ấy mới làm vợ của con có hơn một tháng mà thôi.
“Có mới nới cũ, hiện tại cô ấy chính là niềm vui mới của con”
Ông cụ nhà họ Tân thực sự không nói lên lời.
“Con cảm thấy so sánh như vậy là thỏa đáng sao?”
“Cũng không sai lắm!”
Anh khẽ khàng liếc mắt một cái nhìn ông: “Hy vọng lần sau cùng nhau chơi cờ, bố có thể thẳng con một cách quang minh chính đại, không cần phải gian lận”
Ông cụ nhà họ Tân: Khi Tân Mộ Ngôn về đến nhà, Tô Ánh Nguyệt còn năm trên giường trong phòng ngủ, ánh mắt dại ra mà nhìn