Tô Ánh Nguyệt lại một lần nữa suýt phun hết nước cam trong miệng ra ngoài.
Cô thấp giọng hỏi: “Đó là bạn gái trên mạng của Tần Tinh Thiên sao?”
Biết tin Tân Tinh Thiên định gặp bạn gái trên mạng đã đủ khiến cô khiếp sợ rồi, càng làm cho cô khiếp sợ hơn là bạn gái trên mạng này… Lại là Tô Huyền Anh?
“Đừng lên tiếng, xem kịch đi” Đôi mắt bình tĩnh của Tần Tinh Vân liếc xuống, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên điện thoại di động nhanh chóng gửi tin nhắn.
Bên này, Tô Huyền Anh ngồi xuống vị trí đã hẹn trước, lấy ra chiếc gương nhỏ, vừa chỉnh sửa lớp trang điểm trên mặt mình vừa gọi điện thoại khoe khoang với bạn thân.
“Ừm, tớ đã đến rồi, anh Trần nói anh ấy sẽ đến ngay.
”
“Ai bảo tớ có mị lực vô biên cơ chứ? Chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau được hai ngày, vẫn chưa gặp mặt mà buổi sáng hôm nay người ta đã tặng cho tớ một chiếc nhẫn kim cương mười carat.
”
“Đó là chuyện dĩ nhiên, anh Trần nói với tớ rằng sau khi chúng tớ gặp nhau vào buổi tối ngày hôm nay, anh ấy sẽ cho tớ xuất hiện trên các trang tin tức, biến tớ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất ở thành phố Dung Hưng này!”
“Chắc chắn sẽ mời cậu ăn bữa cơm, cậu yên tâm, số tiền mà anh Trần sở hữu có thể sánh với một quốc gia đó.
” Có lẽ là bởi vì rất đắc ý nên giọng nói của Tô Huyền Anh rất lớn, gần như toàn bộ mọi người trong quán cà phê đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tô Ánh Nguyệt dùng quyển menu che khuất mặt mình, len lén liếc Tần Tinh Vân ngồi bên cạnh mình một cái: “Hai đứa đang bày trò gì vậy?” Cái gì mà anh Trần? Cái gì mà chiếc nhẫn kim cương mười carat? Anh Trần trong lời khoe khoang của Tô Huyền Anh rằng đã tặng cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương mười carat… Là Tần Tinh Thiên sao? “Mẹ, cứ chờ xem kịch hay là được” Tần Tinh Vân cười híp mắt, bưng lên ly nước trái cây, nhấp một ngụm.
Không bao lâu sau, Tần Tinh Thiên mặc bộ Tây trang màu đen đẩy cửa bước vào quán cà phê.
Hôm nay trông cậu nhóc cực kỳ bảnh bao trong bộ âu phục nhỏ và đôi giày da cỡ bé.
Cậu nhóc nện bước nhỏ bằng đôi chân ngắn ngủn đi đến bên cạnh Tô Huyền Anh, dùng giọng nói non nớt bập bẹ mở miệng: “Chị gái ơi, chị là Tình Yêu Như Bọt Biển ạ?”
Cúp điện thoại, Tô Huyền Anh lạnh lùng liếc nhìn đứa bé còn chưa cao bằng một nửa người mình:“Nhóc là ai?”
“Em là anh Trần này.
” Tần