Cô nguyện ý nói ra quá khứ của cô trong lúc xảy ra ý kiến khác nhau, nói thẳng ra cho bọn họ biết.
Sự chân thành của Tô Ánh Nguyệt để cho Lạc Vân Trạch ở một bên đều có chút xấu hổ vì lời nói ác ý của cậu bé dành cho cô.
Hơn nửa ngày, cậu bé bĩu môi: “Nói nhiều như vậy làm gì?”
“Cô có đi hay không?”
“Đi”
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, lúc này mới cúi đầu nói tạm biệt với vợ chồng nhà họ Lạc, quay người rời đi theo Lạc Vân Trạch.
Đi ra khỏi khách sạn, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy phía trước khách sạn có quán sủi cảo.
Cô nhớ kỹ, có thời điểm Lạc Hân tham gia tiết mục đã từng nói qua, Lạc Hân thích nhất là ăn sủi cảo, em trai của cô ta cũng thích ăn sủi cảo nhất.
Thế là Tô Ánh Nguyệt nhấp nhấp môi, kéo Lạc Vân Trạch tiến vào quán sủi cảo “Đều đã trễ thế như vậy, bác trai bác gái còn chưa ăn cơm.”
Lý do của cô hoàn toàn thuyết phục Lạc Vân Trạch.
Cậu bé không tình nguyện ngồi xuống đối diện với Tô Ánh Nguyệt.
Quán sủi cảo nấu sủi cảo rất chậm.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được nên trò chuyện với Lạc Vân Trạch.
Nội dung trò chuyện đương nhiên không thể rời bỏ Lạc HÂn.
“Lạc Hân sẽ khá hơn thôi.”
Lạc Vân Trạch rót một chén nước cho bản thân, nhẹ nhàng nhấp môi: “Chị tôi là người hiểu chuyện nhất”
“Chị tôi sẽ không để cho mẹ tôi mất đi hai đứa con gái trong vòng mấy năm đâu”
“Hai đứa con gái?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Cậu còn có một người chị gái hay sao?”
Cơ thể Lạc Vân Trạch có chút ngừng lại.
“Xem như thế”
“Nhưng cũng không phải thân sinh “Chính là người đã nói trước đó, Lục Tử Dao.”
“Lục Tử Dao?”