“Không có tội nên được thả ra?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Cậu có phải đã nghe lầm hay không?”
“Sao Tô Huyền Anh I có thể không có tội mà được thả ra chứ?”
Cô là nhân chứng trong chuyện bắt cóc Lạc Hân, một khi cô không lật lại lời khai, cũng không có bãi bỏ tố cáo, chứng cứ vô cùng chính xác thì làm sao Tô Huyền Anh có thể không có tội mà được thả ra?
“Thật sự”
Âm thanh Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại rất tức giận nói: “Nghe nói bố của Tô Huyền Anh xuất ra một phần thư giám định Tô Huyền Anh bị bệnh tâm thần, đi qua xác minh, Tô Huyền Anh có một đoạn tính nóng nảy điên cuồng lo lắng, thời điểm lập mưu bắt cóc chị gái của tôi là thời điểm cô ta phát bệnh”
“Tô Ánh Nguyệt, cô nói điều này chẳng lẽ không phải là đang nói láo hay sao?”
“Tại sao có thể dạng này!”
Điện thoại bên này, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Chẳng thể trách vừa rồi khi cô vừa mới đi ra khỏi bệnh viện tâm thầm cùng Hàn Thanh Vân, thì cô nhìn thấy xe của Tô Tuấn Thành.
Thì ra, Tô Tuấn Thành đến bệnh viện tâm thần lần này không phải là vì tìm chứng cứ năm viện của cô, mà là tìm chứng minh Tô Huyền Anh có bệnh tâm thần.
Cô nhắm mắt lại nói: “Cậu trước tiên cứ tỉnh táo đã, tôi sế suy nghĩ biện pháp.”
“Vâng!”
Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại cắt chặt hàm răng nói: “Tô Ánh Nguyệt, chị gái tôi đều như vậy rồi, tôi không hy vọng kẻ cầm đầu có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Đương nhiên, chuyện này kỳ thực cũng không có quan hệ gì với cô, cố có khả năng giúp thì giúp.”
“Nếu như thật sự không có biện phái Tôi sẽ đi cá chết lưới rách với Tô Huyền Anh kia, dù sao mạng của tôi cũng chỉ là mạng quèn.”
Lời nói của cậu bé mang theo khí thế của tuổi trẻ, để cho Tô Ánh.
Nguyệt nhíu chặt lông mày hơn: “Lạc Hân sẽ không hy vọng nghe được lời nói này của cậu.”