Tân Mộ Ngôn đứng lên, đi về phía Tô Ánh Nguyệt.
Cô cảm thấy có một loại dự cảm không tốt xông lên đầu…
Bên trong lòng Tô Ánh Nguyệt rung lên tiếng chuông báo động €ô còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì cả người cô đã bị Tân Mộ.
Ngôn bế từ chỗ ngồi lên.
*A.”
Thời điểm hai chân cô cách mặt đất, hầu như cô đã thét lên theo bản năng Hai đứa bé đang cãi nhau ở bên kia đều khiếp sợ nhìn xem Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt bị Tân Mộ Ngôn ôm vào trong ngực, ba đôi mắt ngây thơ chất phác cùng nhìn xem phương hướng của cô.
Cô xấu hổ vội vàng vùi khuôn mặt vào trong lồng ngực của Tân Mộ Ngôn rồi hỏi: ‘Mấy đứa nhỏ đều đang ở đây, anh làm gì vậy chứ”
Ghé vào trong ngực anh, cô hạ giọng phàn nàn.
“Hai đứa con trai của anh, còn có cô bé cả ngày nhớ thương em.
Trước mặt bọn nó thì có gì phải xấu hố?”
Dứt lời, anh hạ giọng nói tiếp: “Hay là em sợ cô bé kia thấy được rồi báo cáo với Kỷ Thanh Nam?”
“Em ưa thích Kỷ Thanh Nam sao?”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
“Lời này đều ngụy biện kiểu gì?”
Cô cần môi, cố ý nói lời hờn dỗi: “Kỷ Thanh Nam là người trong mộng của rất nhiều cô gái, có rất nhiều người ưa thích anh ta, Phúc Quý Ngân cũng rất ưa thích anh ta.”
*Cô ta có thể ưa thích, nhưng mà em thì không thế.”
Tân Mộ Ngôn đá một cái văng cửa phòng ngủ ra.
Một giây sau, Tô Ánh Nguyệt bị quăng vào trên giường lớn mềm mại.
Thân thể cứng rắn của Tân Mộ Ngôn đè lên: “Sau này, trong lòng của em, trong mắt của em chỉ có thể có anh mà thôi.”
Lời nói bá đạo này để cho Tô Ánh Nguyệt có chút không thoải mái, cô cần môi không chịu thua, đối mặt với