‘Vì quá mệt mỏi với sự dày vò của Tân Mộ Ngôn, sau khi được Phúc Quý Ngân đưa về khách sạn, Tô Ánh Nguyệt đã lên giường ngủ thiếp đi.
Một giấc đến sáng hôm sau.
Bảy giờ sáng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của nhân viên tổ phim, “Cô Tô, đậy để chuẩn bị quay thôi.”
Tô Ánh Nguyệt ngáp dài rồi mới từ từ bước ra cửa.
Tổ phim đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho mọi người tại sảnh tầng 1 của khách sạn.
Lúc Tô Ánh Nguyệt đến nhà hàng, mọi người đã ở đó.
Dương Thanh Tuyết và Lương Gia Hân đang ngồi cùng nhau, còn Kỷ Thanh Nam ngồi ở phía xa, vừa nhìn điện thoại vừa ăn, trên môi thỉnh thoảng nở một nụ cười.
Không cần nghĩ thì Tô Ánh Nguyệt cũng biết, người đàn ông này chắc chắn là đang nhắn tin với Tinh Nguyên.
Vì vậy cô cũng học theo Kỷ Thanh Nam, tìm một góc ngồi xuống, vừa ăn vừa mở hộp trò chuyện với Tinh Thiên và Tinh Vân.
“Mẹ, bố đã làm bữa sáng cho chúng con đấy”
Cô vừa gửi tin nhắn qua đó thì Tinh Thiên bắt đầu phàn nàn, “Cơm của bố nấu thực sự không ngon.”
“Nhưng cho dù không ngon, con cũng nể mặt ăn một chút”
“Còn anh hai thì không nể mặt chút nào cả, anh hai không ăn miếng nào cả, còn nói với bố là chỉ có heo mới ăn bữa sáng khó ăn như vậy”
“Này? Không đúng, mẹ ơi, anh hai có phải đang chửi con không?”
Tô Ánh Nguyệt vui mừng khôn xiết, “Nếu mẹ là con thì mẹ sẽ đánh một trận với Tinh Vân rồi”
Hai phút sau, tin nhản từ Tỉnh Thiên lại đến, “Đánh xong rồi, con đánh không lại, bị anh hai đánh cho một trận.”
“Hu hu hu, con khổ quá!”
Không biết tại sao nhưng khi xem tin nhản kể khổ của Tinh Thiên, Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy rất vui.
“Chờ mẹ về rồi làm cho con những món ngon đền bù cho con nhé!”
“Dạ được, con sẽ đợi mẹ!”
Tô Ánh Nguyệt