Cậu nhóc có cảm giác mình đang bị nhắm vào.
Cậu nhóc thất bại bĩu môi: “Em chỉ đang nói đùa với mẹ thôi”
Tỉnh Vân khẽ ngước mắt lên liếc cậu nhóc một cái: “Anh cũng đang nói đùa với em thôi.”
Tỉnh Nguyên cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, làm động tác giơ tay: “Em cũng thế!”
Tỉnh Thiên: ”…”
Được rồi, đúng là cậu đang bị nhắm vào.
Cậu nhóc chán nản chui ra khỏi vòng tay của Tô Ánh Nguyệt, leo lên chiếc ghế ăn của mình, bắt đầu buồn bực vùi đầu ăn cơm: “Để không bị chết đói thì em đành ăn nhiều một chút vậy!”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của con trai mình, Tân Mộ Ngôn khẽ thở dài.
Sau một lúc anh ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ngủ đủ rồi à?”
Tô Ánh Nguyệt trang nhã gật đầu: “Vâng”
Người đàn ông mỉm cười: “Tối hôm qua em mệt như vậy, anh tưởng rằng em sẽ ngủ thêm chút nữa”
“Khụ khụ!”
Tỉnh Thiên vội ho nhẹ một tiếng: “Bố à, trên bàn ăn còn có trẻ con đấy”
Tân Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn cậu nhóc: “Bây giờ đã nhớ ra mình là trẻ con rồi à?”
“Hôm qua lúc quay video làm bố lúng túng sao không nhớ mình là trẻ con chứ?”
Tinh Thiên lại ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tinh Vân, không nói gì.
Nghe Tân Mộ Ngôn nhắc đến đoạn video ngày hôm qua, tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng trở nên vui vẻ.
Cô cười khẽ: “Em thấy đoạn video đó… rất thú vị mà”
“Nếu cảm thấy thú vị”
Cặp mắt sâu không thấy đáy của