Cô ta vừa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt nói: “Cô chắc cũng biết Trần Thu Yến chứ nhỉ?”
“Trần Thu Yến là bạn học cùng lớp với Diệp Thiên Văn, năm đó say rượu, vô tình vào nhầm phòng rồi ngủ cùng cậu ba Tân.”
“Sau đó, cô ấy mang thai còn là sinh đôi.
Mặc dù cậu ba Tân không đích thân chăm sóc cô ấy, nhưng thật sự trong khoảng thời gian đó rất số phận của Trần Thu Yến ngần ngủi, sau khi sinh được hai đứa con cô ấy đã qua đời”.
Dương Thanh Tuyết thở dài nói: “Nếu không thì làm gì đến lượt người phụ nữ khác làm mẹ hai đứa bé kia, cô nói có đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày lại, không nói gì.
Dương Thanh Tuyết giả vờ chán nản tự đánh vào miệng mình một cái, nói: “Ôi xin lỗi, tôi không nên nói những điều này trước mặt cô.”
Nhìn cô ta làm bộ như vậy, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cong môi lên.
Cô ấy lạnh lùng nhìn Dương Thanh Tuyết, nói: Muốn nói gì thì cứ nói đi, không cần vòng vo đâu, cô không thấy mệt thì tôi cũng mệt thay cô đấy”
Nói xong, cô quan sát Dương Thanh Tuyết từ trên xuống dưới, nói: “Có phải ý của cô và Diệp Thiên Văn muốn nói tôi chỉ là kẻ thế thân cho người phụ nữ kia không?”
“Không cần nói đâu, tôi biết mà.”
Nói xong cô quay người sải bước rời đi.
“Mẹ kiếp!”
Điện thoại còn chưa ngắt máy, Diệp Thiên Văn không nhịn