Vì giúp Tân Nam Phong phân tích kịch bản đến hai giờ đêm, ngày hôm sau Tô Ánh Nguyệt ngủ khi mặt trời lên cao mới mở mắt.
Cô theo thói quen cầm điện thoại lên xem giờ.
Đã chín giờ sáng rồi!
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, vội vàng đi vào toilet rửa mặt.
Người phụ nữ nhanh chóng thay quần áo, xuống lầu rồi đi ra ngoài.
Lúc xuống xe ở cổng phim trường, cô mới chợt nhớ ra hình như… hôm qua mình đã nghỉ việc?
Đứng ở cổng phim trường, Tô Ánh Nguyệt thở dài.
Hôm qua ở trong văn phòng của ông chủ Hoàng, cô đã vô cùng sảng khoái nói rằng tự cô sẽ rời đi, bây giờ đứng đây nhìn mọi thứ đã sớm quen thuộc, cô đột nhiên cảm thấy mất mát.
Chỉ có một phim trường như vậy ở thành phố Dung Hưng.
Nếu cô vẫn còn muốn làm diễn viên đóng thế, chỉ sợ sẽ phải đến các thành phố khác rồi.
Nếu cô vẫn muốn ở lại thành phố Dung Hưng, cô sẽ phải thay đổi công việc của mình.
Cô nhất định không thể rời khỏi thành phố Dung Hưng.
Đối với việc thay đổi công việc.
.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Trong những năm gần đây, cô đều lăn lộn ở phim trường này, chưa từng nghĩ đến nếu sau này cô không làm diễn viên đóng thế nữa thì sẽ làm gì “Tô Ánh Nguyệt!”
Ngay khi người phụ nữ đang thở ngắn than dài, một giọng đàn ông ngạc nhiên vang lên.
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lại là tổng đạo diễn của đoàn làm phim “Tóc trắng như tuyết”.
Hôm qua ông ta ở văn phòng của ông chủ Hoàng, cái dáng vẻ chính nghĩa mà bảo ông chủ Hoàng sa thải mình của ông ta Tô Ánh Nguyệt vẫn còn nhớ rõ.
“Chào tổng đạo diễn!”
Nhìn thấy tổng đạo diễn đi tới trước mặt, trên môi Tô Ánh Nguyệt Ngôn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ông yên tâm”
“Hôm nay tôi