“ừm?
Tô Ánh Nguyệt vừa gật đầu vừa gắp thức ăn: “Sao thế?”
“Tiện đườn “Ngày mai chở mọi người một đoạn.
”
Người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng ở bên cạnh với động tác nhã nhặn gắp đồ ăn trong chén của cô cho vào miệng: “Lộ phí đã thu xong.
”
Tô Ánh Nguy: “Trời ạ! Nói cách khác là ngày mai tớ sẽ ngồi chung một chiếc xe với cậu ba Tần trong truyền thuyết để đến Đồng Danh sao?”
Sau bữa ăn, lúc Tô Ánh Nguyệt báo tin này cho Phúc Quý Ngân biết thì cô ấy điên cuồng gõ chữ trên messenger: “Tớ chỉ tùy tiện đi chơi thôi! Xem ra bây giờ tớ phải mặc quần áo quý nhất của mình mới được!”
Tô Ánh Nguyệt ngồi bên bệ cửa sổ, khóe mắt liếc nhìn Tân Mộ Ngôn ở phía xa xa.
Lúc này, anh đang dựa vào đầu giường và đọc sách.
Đèn bàn chiếu vào gò má khiến đường nét trên gương mặt anh trở nên sắc nét, quyến rũ hơn.
Cô mím môi, cẩn thận trả lời Phúc Quý Ngân: “Cậu cũng đừng làm quá thế chứ.
“Đây không phải làm quá!”
Phúc Quý Ngân gửi cho cô một cái biểu tượng mắt trợn trắng: “Ánh Nguyệt, tớ là bạn thân của cậu.
”
“Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu ba Tân nên phải tạo ấn tượng tốt!”
“Nếu không anh ấy sẽ cho rãng bên cạnh cậu chỉ có thứ hèn hạ như Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân mà thôi!”
_ Nghe cô ấy nhắc đến Trình Hiếu Quân thì tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt bất chợt sa sút.
Cô trò chuyện thêm vài câu với Phúc Quý Ngân rồi tắt máy và leo lên giường.
“Trông em không được vui.
”
Tần Mộ Ngôn từ từ bỏ cuốn sách xuống, tắt đèn phòng.
“Là cực kì không vui.
”
Căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ lóe lên mờ ảo.
Tô Ánh Nguyệt trợn trắng mắt nhìn trần nhà: “Hướng Kim Tâm mang thai.
”
“Rồi sao?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, lạnh lẽo hỏi.
“Tôi không muốn tổn thương phụ nữ mang thai.
”
Cô nhắm mắt lại: “Chiều hôm nay, Hướng Kim Tâm tới tìm tôi”
“Tôi cảm thấy anh nói đúng, chính vì tôi để lại ấn tượng là một người yếu đuối, có thể tùy ý ức hiếp mà bọn họ mới chẳng kiêng dè đối xử với tôi như thế”
“Tôi muốn mạnh mẽ lên, muốn bọn họ phải