Tô Ánh Nguyệt bất lực đảo mắt.
Vốn dĩ cô muốn trốn.
Nhưng tình thế bây giờ có vẻ như…
Cô cắn môi, khi Phúc Quý Ngân mở cửa căn phòng thứ ba ra, cô đứng dậy và đi ra ngoài, mang theo đồ đạc của mình, “Tớ ở đây!”
“Ánh Nguyệt! Tắm gì mà lâu dữ vậy?”
Phúc Quý Ngân nhanh chóng đi tới, nắm tay cô, “Tớ còn lo cậu bị ngất xỉu giữa chừng khi đang tắm nữa chứ!”
“Sao tớ gọi cậu khản cả cổ vậy mà chẳng thấy ơi hỡi gì thế?”
Vừa nói, Phúc Quý Ngân vừa kéo Tô Ánh Nguyệt ra ngoài.
Khi đi ngang qua người phụ nữ đã nghe cuộc điện thoại khi nãy, cô ta nắm lấy tay của Tô Ánh Nguyệt, “Nãy giờ cô ở bên trong đó sao?”
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy đen, nhìn khá hung dữ và lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt cau mày và gật đầu, “Đúng vậy.
”
Người phụ nữ kia cau mày, “Cô đã nghe thấy gì?”
Tô Ánh Nguyệt cười nói, “Nếu tôi nói là không nghe thấy gì cả thì cô có tin không?”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt đẩy tay của Phúc Quý Ngân ra, “Quý Ngân, cậu ra ngoài trước đi!”
Phúc Quý Ngân khẽ giật mình.
Nhìn thái độ vừa rồi của người phụ nữ váy đen kia, dù Phúc Quý Ngân có ngốc đến đâu thì cũng không thể không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra cả.
“Ánh Nguyệt, tớ…”
“Cậu cứ ra ngoài trước đi!”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, thì thào nói, “Tớ sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh thôi.
”
Phúc Quý Ngân mím môi, nhìn kỹ người phụ nữ mặc váy đen kia trước khi buông tay Tô Ánh Nguyệt để ra ngoài.
“Muốn chạy trốn sao?!”
Người phụ nữ áo đen kia liếc một cái, “Tôi giải quyết cô xong sẽ giải quyết luôn cả cô ta!”
Hành động của người phụ nữ áo đen kia vốn là tuyệt mật.
Nay lại bị hai cô gái chẳng liên quan gì nghe hết kế hoạch!
Không cần quan tâm đến thân phận của hai cô gái này, cô sẽ phải “giết người diệt khẩu” để tránh hậu hoạ khôn lường.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ áo đen rút ra một con dao nhọn từ phía sau.
“Là cô muốn tôi giải quyết cô hay muốn tự mình giải quyết chính mình?”
Người phụ nữ áo đen kia vốn chẳng để cơ thể gầy yếu của Tô Ánh Nguyệt vào trong mắt của mình!
Tô Ánh Nguyệt thả lỏng cơ, khoé môi khẽ nhếch, ánh lên tia châm chọc, “Thật ra, tôi