Người phụ nữ váy đen nằm trên mặt đất rên rỉ.
Tần Mộ Ngôn lạnh lùng cất khẩu súng lục đi, quay đầu liếc nhẹ Tô Ánh Nguyệt đang ngẩn người, “Không sao chứ?”
“Không…không sao…”
Trong cơn hoảng loạn, Tô Ánh Nguyệt sốc lại tinh thần, lắc đầu ngao ngán.
Mặc dù ở phim trường, cô thường xuyên nhìn thấy đạo cụ diễn là khẩu súng lục này nhưng hàng thật thế kia thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Và chỉ mới vài phút trước thôi, Tần Mộ Ngôn đã dùng khẩu súng đó bắn vào chân của người phụ nữ kia.
Mùi máu tanh lan ra khắp nơi khiến tay chân cô bủn rủn.
“Có thật là không sao không?”
“Thật mà…”
Anh quay đầu, đi về hướng cánh cửa.
Khi đến cửa, anh vẫn chưa thấy cô đi theo nên nhướng mày, quay đầu lại, “Sao còn chưa đi?”
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, “Tôi…”
Chân cô run đến mức đứng dậy không nối.
Thấy cô ngập ngừng, anh cũng đoán được phần nào lý do cô chưa rời đi.
Anh lắc đầu bất lực, sải bước tiến đến chỗ cô rồi bế cô lên.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, có chút ngượng ngùng khi đổ vào lồng ngực anh nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh bế ra ngoài.
Dựa vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được nhịp thở lẫn nhịp tim của anh khiến khuôn mặt cô đỏ bừng lên trong phút chốc.
“Ánh Nguyệt!”
Ngay khi bước ra, Phúc Quý Ngân đã sốt sắn chạy tới, “Ánh Nguyệt! Cậu có sao không?”
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Phúc Quý Ngân, “Không sao!”
Chỉ là chân run quá nên…
“Sao lại như thế?”
Phúc Quý Ngân cúi đầu thở dài, “Tớ chỉ đi gọi điện cho bố mẹ báo ta đã đến nơi bình an…ai dè đâu cậu ở đây đã…”
Dứt lời, cô quay sang nhìn Tần Mộ ngôn, “Tần Mộ Ngôn, anh đã giải quyết người phụ nữ kia xong chưa?”
Anh hờ hững ậm ừ, xoay người rời đi với Tô Ánh Nguyệt trong tay, “Cô ấy có chút kinh sợ, tôi đưa cô ấy về trước.
”
Phúc Quý Ngân giật mình, nhanh chóng đuổi theo, “Vậy còn tôi thì sao?”
Tần Mộ Ngôn không quay đầu lại, “Trợ lý của tôi sẽ đưa cô về!”
Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, Bạch Tuấn Kiên đã đứng trước Phúc Quý Ngân ra hiệu mời cô lên xe, “Cô Phúc, đi thôi!”
Phúc Quý Ngân mím môi, giương mắt liếc về phía Tần Mộ Ngôn đang rời đi cùng Tô Ánh Nguyệt trong tay, “Chúng ta đi về, còn họ…”
Bạch Tuấn Kiên mỉm cười, “Hiếm khi ngài