Tô Ánh Nguyệt nói với Lạc Hân về việc cô muốn thủ vai nữ chính trong bộ phim của tay đạo diễn Trần.
Cô là người không quen biết nhiều trong giới giải trí lại không muốn dựa vào thế lực Tần gia, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có Lạc Hân là có thể nhờ cậy được.
“Tô Ánh Nguyệt, cô thật sự nghĩ tôi có thể nói chuyện được với đạo diễn Trần sao?”
Lạc Hân nở nụ cười đầy bất lực ở đầu dây bên kia điện thoại, “Cho dù có là nữ diễn viên xuất sắc đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ là một diễn viên.
”
“Tôi không thể giúp cô trong chuyện này được rồi!”
“Nhưng mà…”
Lạc Hân cong môi cười nhạt ở đầu dây bên kia, “Tôi có thể nhờ bạn tôi giúp!”
“Cảm ơn cô!”
Đứng ngoài ban công, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, phóng tầm mắt ra ngoài biển khơi mênh mông, vô tận, “Tôi không cần đạo diễn Trần cho tôi đi cửa sau, chỉ mong ông ấy cho tôi cơ hội được cạnh tranh công bằng…Tôi sẽ không làm ông ấy thất vọng.
”
“Tôi biết rồi!”
Lạc Hân suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tô Ánh Nguyệt, nếu cô thật sự trở thành nữ chính của bộ phim này thì tương lai sẽ rất rộng mở với cô đó!”
“Nam chính trong bộ phim này của đạo diễn Trần là Vương Khải”
“Vương Khải là nam diễn viên có kỹ năng diễn xuất cao, lạnh lùng và rất có phong cách.
Những nữ diễn viên hàng đầu trong giới rất muốn được diễn chung với anh ta mà chưa có cơ hội nữa đấy…”
Nghe những lời nói này của Lạc Hân, Tô Ánh Nguyệt hơi khựng lại.
Khuôn mặt lạnh lùng hôm trước lại hiện ra trước mặt cô.
Là anh ta…
“Tôi không có hứng thú với Vương Khải.
”
Tô Ánh Nguyệt cười ngắt lời Lạc Hân, “Tôi chỉ muốn lấy vai nữ chính này.
”
Cô thậm chí còn không có hứng thú với nội dung kịch bản nữa ấy chứ là…
Chỉ là, cô không muốn nhìn thấy Hướng Kim Tâm giành được vai nữ chính một cách đơn giản như vậy thôi!”
“Được!”
Lạc Hân cũng không tức giận việc Tô Ánh Nguyệt cắt ngang lời mình, “Tôi sẽ hỏi bạn tôi ngay bây giờ!”
Mười ba phút sau khi cuộc gọi của Tô Ánh Nguyệt kết thúc, điện thoại của Tần Mộ Ngôn ở phòng bên cạnh vang lên.
Tần Nam Phong gọi đến, “Chú nhỏ! Thím nhỏ có việc muốn nhờ chú ra tay!”
“Nói đi!”
Anh thờ ơ trả lời điện thoại, vừa dùng tăm bông bôi thuốc vào chỗ vết thương ở vai.
Tối hôm qua khi ôm cô ngủ quá lâu đã chạm tới vết