Tô Ánh Nguyệt nói chuyện phím với “vị giáo viên” này suốt cả một buổi chiều.
Cũng không phải họ bắt được “đúng đài” của nhau để nói mà là vì… giáo viên kia trả lời quá chậm.
Mỗi khi cô gửi tin nhắn, đều phải chờ tin nhắn phải hồi lâu đến mức cô muốn ngủ quên luôn trên giường.
Cô suy nghĩ một lúc và cảm thấy rằng, vị giáo viên đến từ công ty điện ảnh Thunder này hẳn cũng đã có tuổi.
Ít nhất cũng phải hơn năm mươi tuổi rồi chăng?
Nếu không thì sao có thể gõ tin nhắn chậm đến như thế kia chứ?
Do đó, sau khi cùng vị giáo viên kia nói chuyện phím xong, cô quyết định gọi là “ngài” để bày tỏ thái độ kính già yêu trẻ.
“Ý của ngài là đồng ý sẽ chiếu cố tôi thêm cho tôi ạ.
”
Trong căn biệt thự của Tần gia ở Dung Hưng, Tinh Vân và Tinh Thiên vừa dùng máy tính để theo dõi điện thoại của bố mình, vừa nhàn nhạt đưa ra những chỉ dẫn, “Daddy, thật là lạc hậu, đây là cách để lấy lòng đó!”
Tần Mộ Ngôn hơi khựng lại, thêm chữ “ngài” vào trong câu trả lời với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nhận hồi âm, tỏ ra hết sức sợ hãi, sao cô có thể để người lớn tuổi hơn mình gọi là “ngài” được chứ?
“Không dám không dám.
”
Cô nói chuyện thêm dăm ba câu rồi vội vàng nói lời từ biệt.
Đặt điện thoại xuống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy vị giáo viên họ Tần kia có chút…kỳ quái?
Đặt điện thoại xuống cũng là lúc trời trở nên tối sầm.
Phúc Quý Ngân đã ở trong phòng cả một ngày trời, đòi ra ngoài ăn cơm.
Tối nay, họ còn đi xem buổi biểu diễn nhạc điện tử ở Sea Paradise nên cần ăn cơm sớm để đến giành lấy vị trí tốt.
Tô Ánh Nguyệt bật dậy từ ghế sofa, tắm rửa sơ qua rồi nhanh chóng cùng Phúc Quý Ngân ra ngoài.
Khi đi ngang qua cửa phòng Tần Mộ Ngôn, Phúc Quý Ngân đã thuyết phục cô gõ cửa phòng, “Hôm qua người ta đã cứu cậu một phen ở Sea Paradise rồi, còn không biết đường thể hiện lòng thành đi?”
Tô Ánh Nguyệt do dự một chút rồi cũng giơ tay gõ cửa.
Thực tế thì cô không muốn để Phúc Quý Ngân cùng Tần Mộ Ngôn ăn tối cùng nhau.
Tần Mộ Ngôn quá kiêu ngạo, ngoại trừ thỉnh